Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: Chương 1:
Edit + beta: Liv Moore.
Beta: BichDiepDuong
Tháng 9, mặt trời thành phố Lan vẫn chói chang hừng hực như trước, đường xá vẫn nóng đến ngột ngạt.
Lê Lạc đi trên xe buýt, khí lạnh trong xe nhẹ nhàng khoan khoái làm dịu đi cảm giác nóng nực trên người cô. Hôm nay là thứ hai nên cũng không có nhiều học sinh trên xe. Phía sau xe buýt chật chội vẫn còn vài chỗ trống. Nhưng vì chỉ còn 3 điểm dừng nữa, mà Lê Lạc lười đi về sau nên cô vẫn đứng vịn tay vịn an toàn bên cạnh.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, vành mũ lưỡi trai màu đỏ che hết nửa khuôn mặt.
Lê Lạc mặc quần áo dài rộng thoải mái, trên đầu đội mũ che nắng, nhìn cách ăn mặc của cô, khiến người ta chú ý nhất vẫn là làn da của cô, trắng nõn mềm mịn.
Kết hợp với tứ chi mảnh khảnh, da thịt đầy đặn, gầy mà không thấy xương.
Chẳng mấy chốc đã qua 3 điểm dừng, điểm tới này chính là viện nghiên cứu sinh hóa tế bào mới thành lập của thành phố Lan. Kể từ khi trở về nước, đây là lần đầu tiên Lê Lạc tới thăm viện nghiên cứu này, viện nghiên cứu xây theo lối kiến trúc đối xứng, bên ngoài trang trọng, đồ sộ, khí thế. Không gian xung quanh được bao phủ bởi sắc xanh của cây cối, khiến cho tòa nhà với kiến trúc hiện đại này có thêm sự yên tĩnh và trang nhã.
Không tệ chút nào.
Hôm nay, cô mang theo thư giới thiệu tới đây xin làm nghiên cứu sinh. Cả thành phố Lan chỉ có hai nghiên cứu sinh có tên trong thư giới thiệu này, cô là một trong số đó.
Trước đó người bạn học còn lại đã gọi cho cô, là một bạn nam, anh ta nói trong điện thoại rằng: Hiện tại thân thể bạn gái anh ta không thoải mái nên anh ta vội vàng gọi đến, nếu có thể thì hy vọng cô giải thích một chút với Tạ giáo sư giúp anh ta.
Lí do này thật sự khiến người ta không thể từ chối được.
Ngay sau đó, một giọng nói mềm mại truyền tới: “Thương Ngôn, anh mau tới đây để em dựa vào một chút……”
Quên đi, bây giờ những thanh niên vừa tài giỏi lại vừa là bạn trai tốt không còn nhiều. Lê Lạc đồng ý:“Được, tôi sẽ giúp anh nói với Tạ giáo sư một tiếng.”
Nhưng đến bây giờ Lê Lạc vẫn chưa gặp được Tạ giáo sư Tạ Uẩn Ninh trong truyền thuyết.
2 rưỡi chiều, có lẽ là thấy cô chờ lâu, một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi dẫn cô lên tầng 3.
Toàn bộ tầng 3 là khu vực làm việc, muốn đi vào đều cần có mật mã hoặc vân tay, Lê Lạc chỉ có thể ngồi chờ ở phòng ngoài.
Tuy nhiên bên ngoài cũng có chỗ nghỉ ngơi, ghế sô-pha màu vàng nhạt, bàn gỗ hồ đào, các loại tạp chí khoa học được xếp gọn gàng trên kệ sách.
Tầng 3 vốn rất yên tĩnh bất ngờ truyền đến hai tiếng “chít chít” du dương trầm bổng. Lê Lạc phát hiện ra trên bệ cửa sổ có một chú chim nhỏ đang nhìn mình, cái đầu nhỏ đáng yêu, mỏ nhỏ lại dài, nhìn rất thú vị.
Lê Lạc đi đến hai bước, tiếp tục đánh giá, nó là giống gì nhỉ... chim sơn tước* sao?
Chú chim nhỏ lại kêu vài tiếng, chít chít chiêm chiếp.
Nó không sợ người lạ. Lê Lạc làm một động tác bắn súng, chú chim nhỏ vỗ cánh, bay đi. Đáng tiếc lại phải tiếp tục chờ đợi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là tiếng chuông của chiếc điện thoại treo tường đối diện. Lê Lạc do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc máy nghe.
“Xin chào……”
Một giọng điệu ra lệnh bất ngờ vang lên:“Bây giờ cô hãy nhìn về chiếc ghế sô pha bên trái gần cuối giá sách kia, xem xem ở đó có một chiếc ví da màu đen hay không, nếu có thì bây giờ cô mau mang giúp tôi tới đây…… Địa chỉ là số 87 phía nam đường Hoài Bắc, nhà hàng Thánh Đình.”
Lê Lạc im lặng một lát.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nam trầm lạnh, mang theo một chút không tập trung. Có lẽ bởi vì cô không nói, anh ta nói thêm một câu: “Tôi là Tạ Uẩn Ninh.”
Lê Lạc nhìn cái sô pha kia, phía góc trong đúng là có một cái ví da màu đen, cô lễ phép đáp lời:“Được, Tạ giáo sư.”
Lê Lạc gọi xe đi đến phía nam đường Hoài Bắc, nhà hàng Thánh Đình không dễ tìm chút nào, nó nằm trên lầu 2 trong một con phố nhỏ, có một chiếc cầu thang xoắn bằng gỗ theo phong cách cổ xưa đi lên. Ba giờ chiều, người trong quán không nhiều lắm, chỉ có hai, ba bàn khách, chủ yếu là đến đây uống trà chiều.
Cô nhìn về phía chiếc bàn gần cửa sổ, có một đôi nam nữ đang ngồi, bàn ăn của họ vẫn chưa được dọn đi. Cô gái đối diện tầm mắt của Lê Lạc chính là một đại mỹ nữ, dáng người, tướng mạo đều đẹp, chỉ là vẻ mặt có chút... Người đàn ông thì cô không nhìn thấy mặt, chỉ thấy anh ta dựa người vào sô pha, dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Lê Lạc được bồi bàn dẫn qua đó. Cô gái ngẩng đầu nhìn cô một cái. Người đàn ông cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trong lòng Lê Lạc đã chắc đến bảy tám phần nhưng vẫn cúi đầu hỏi một câu: “Xin chào, anh là giáo sư Tạ đúng không?”
“Đúng.” Người đàn ông thở một hơi dài, vươn tay về phía cô.
Lê Lạc lấy từ trong balo ra một chiếc ví màu đen, đưa cho anh.
Đây chính xác là Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh quen thuộc lấy từ trong ví ra một cái thẻ, đưa cho bồi bàn: “Thanh toán giúp tôi.”
Cô gái đối diện đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận, còn có một chút xấu hổ. Cô nhìn Lê Lạc, lại nhìn Tạ Uẩn Ninh, châm biếm nói:“Tạ Uẩn Ninh, anh đã có bạn gái rồi mà tại sao còn đồng ý gặp mặt tôi, bây giờ lại cố ý diễn trò cho ai xem?”
Tạ Uẩn Ninh đứng dậy, nghe cô gái nói xong, khóe miệng bất ngờ mang theo ý cười, không còn sự khó chịu ban đầu, lại có chút ung dung, ngạo mạn. Anh không trả lời câu chất vấn của cô gái, trực tiếp mở miệng nói: “Hạ tiểu thư, chúng ta mới gặp mặt đã không thoải mái thế này, tôi nghĩ cũng sẽ không có lần tiếp theo. Làm phiền cô sau khi trở về hãy giải thích rõ ràng với bố cô rằng chúng ta thật sự không thích hợp.”
Cô gái chán nản.
Bồi bàn thanh toán xong, trả lại thẻ cho Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh bỏ lại vào trong ví. Lê Lạc lùi hai bước, vì không muốn bị liên lụy, ánh mắt chân thành không quên mặt dày cười tươi, hy vọng vị Hạ tiểu thư này có thể nhìn ra thật ra cô chỉ là một người chạy việc.
Có lẽ, vẻ mặt của cô vẫn chưa làm được điều đó, Hạ tiểu thư cầm lấy túi xách, trước khi đi còn oán hận trừng mắt liếc cô một cái.
Lê Lạc thu hồi ý cười, nằm không cũng trúng đạn cô cũng đã gặp qua. Nhưng cô bây giờ lại giống như cố ý chạy tới đỡ đạn vậy, thật đúng là xui tám đời! Cho nên việc này có thể tính đến thành tích khảo sát hay không? Lê Lạc quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh rút một tờ giấy ra lau tay, tùy ý hỏi cô:“Cô chính là nghiên cứu sinh mà Vương giáo sư giới thiệu đến?”
“Đúng vậy, giáo sư Tạ. Em tên là Lê Lạc.”
“Được rồi, trước hết cô hãy về cùng tôi.” Tạ Uẩn Ninh gật đầu, đi phía trước.
Xe Tạ Uẩn Ninh để ở bên dưới khu đỗ xe bên đường. Lúc Lê Lạc mở cửa xe ra, trong lòng thầm nghĩ hôm nay là ngày gì vậy. Vừa mới đây cô còn nghĩ không biết chiếc xe thể thao đáng chú ý này là của vị phú nhị đại nào* (chỉ nhà giàu)…… Thật sự không ngờ!
Lê Lạc yên lặng ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn lên. Tạ Uẩn Ninh khởi động xe, xe thể thao ầm ầm chạy trên đường. Lê Lạc ngồi nghiêm chỉnh.
Tạ Uẩn Ninh hỏi:“Trước hết cô hãy tự giới thiệu một chút đi.”
“Vâng.” Lê Lạc chỉnh lại giọng nói: “Lê Lạc, 22 tuổi, tốt nghiệp hệ chính quy đại học New York, bây giờ là một nghiên cứu sinh về sinh hóa ở thành phố Lan, mục tiêu nghiên cứu chủ yếu là Telomere* và tế bào lão hóa.”
Phía trước có người qua đường, Tạ Uẩn Ninh đạp phanh, dừng lại, hỏi tiếp:“Có từng tham gia qua hoạt động thực tiễn tương tự không?”
“Có.” Lê Lạc dừng một lát, nói tiếp,“Lúc còn học ở New York, em từng tham gia tổ chức nghiên cứu về sinh hóa của thanh niên Trung-Mỹ nghiên cứu về “Telomere và Telomerase”, nghiên cứu thảo luận hạng mục Prynne…… Nó là về T-dioxygenase, DNA hydroximethyl trong tái tạo da và tác dụng khống chế điều tiết trong quá trình chữa trị tổn thương.”
“Còn không?”
Lê Lạc không ngờ sẽ có một cuộc phỏng vấn, cô tiếp tục nói:“Mặt khác em đã nhiều lần tham gia hoạt động bảo vệ môi trường sinh thái, cùng với một ít hoạt động dã ngoại, những hoạt động đó giúp em có thể chịu được khổ cực, tính cách tích cực lạc quan…… Cho nên em tin rằng khi tham gia hạng mục thực tiễn này, em có thể bình tĩnh đối mặt với thất bại và vượt qua được khó khăn.”
Một tiếng cười khẩy vang lên, không hề che dấu sự khinh thường.
Lê Lạc ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tại sao lại trở về?” Tạ Uẩn Ninh hỏi một vấn đề không liên quan.
Lê Lạc sửng sốt nửa giây, cô đoán Tạ Uẩn Ninh đang hỏi cô vì sao lại trở về từ nước Mỹ, giọng nói cô thấp hơn nửa phần, cô trả lời: “Là lí do cá nhân.”
Xe thể thao lại dừng lại ở cột đèn tín hiệu.
Tay phải Tạ Uẩn Ninh rời khỏi tay lái, hình như anh đang trả lời tin nhắn. Sau đó anh cầm di động nói: “Cho dù cô là người do Giáo sư Vương đề cử tới cũng không có nghĩa là tôi sẽ nhận cô. Tôi có tiêu chuẩn dùng người của tôi, cô có cơ hội thực tập trong một tuần. Khi đó tôi sẽ nhìn cách thể hiện của cô rồi sẽ quyết định có thể giữ cô lại hay không.” Cuối cùng, Tạ Uẩn Ninh hỏi lại: “Có vấn đề gì không?”
Ấn đường khẽ động. Lê Lạc gật đầu:“…… Không có vấn đề gì ạ.”
“Vèo” Đèn xanh sáng lên, xe thể thao chạy qua ngã tư đường.
Lê Lạc dựa lưng vào ghế, tầm mắt nhướng ra bên ngoài, khóe miệng hạ xuống. Giáo sư bây giờ, thật sự là đức hạnh gì cũng có!
Trở lại viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài, Lê Lạc nhớ tới lời nhờ vả của bạn học tên Thương Ngôn kia. Nhưng mà cô chỉ là một người ngoài, cũng không thể nói rõ với Tạ Uẩn Ninh rằng Thương Ngôn bởi vì thân thể bạn gái không thoải mái nên không có cách nào đến đây được, cho nên cô trừ đi phần bạn gái.
Tạ Uẩn Ninh đứng trước cửa tự động, dùng vân tay mở khóa để đi vào khu vực làm việc, quay đầu lại hỏi:“Bị bệnh?”
Lê Lạc gật đầu.
Tạ Uẩn Ninh: “Là bạn gái bị bệnh thì có.”
Lê Lạc quỳ.
Rời khỏi viện, Lê Lạc về tới thành phố Lan. Cô thuê tạm một căn hộ ở đối diện cửa bắc thành phố Lan. Căn hộ gần quảng trường Thanh Sang. Tám giờ tối xung quanh đây rất náo nhiệt, những người đến đây hơn một nửa là học sinh thành phố Lan.
Lê Lạc đứng trong căn hộ, chống tay lên cửa sổ sát đất làm động tác “trái núi”* (một động tác trong Yoga) 5 phút.
Thân thể tạo thành hình tam giác, hai chân thẳng tắp đặt ở đầu của nệm yoga, máu từ từ đi lên não…… Không biết qua bao lâu, tự nhiên ngồi phịch xuống nệm yoga.
Nệm yoga đặt ở giữa cửa sổ và giường, Lê Lạc nằm thẳng ngẩng mặt lên trần nhà điều chỉnh hô hấp. Trái tim chậm rãi khôi phục lại nhịp đập bình thường. Cô hướng mắt ra bên ngoài, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn hoa.
Thành phố về đêm, sạch sẽ, yên tĩnh. Có đèn, cũng có những ngôi sao.
Lê Lạc đứng lên mặc một chiếc áo thể thao, ra ngoài ăn đêm.
Không ngờ lại gặp được Tạ Uẩn Ninh. Trong phòng ăn của một phòng trà ở thành phố Lan, Lê Lạc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang ngồi một góc. Cô đoán anh lại đi xem mắt nhưng mà lần này ngồi đối diện với Tạ Uẩn Ninh là một nam sinh.
Không ai ra tay đánh một khuôn mặt tươi cười, Lê Lạc tiến lên ân cần chào hỏi, khách khí gọi một tiếng “Giáo sư Tạ”. Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại, nhíu mày liếc cô một cái, gật đầu.
Nam sinh đối diện đứng lên, vươn tay về phía cô:”Xin chào, tôi là Thương Ngôn.”
Thương Ngôn? Bạn nam hồi chiều chăm sóc bạn gái bị ốm? Thật đúng là không công bằng. Ban ngày cô khổ sở làm chân chạy vặt đưa ví tiền, buổi tối hai người họ lại đi ăn. Lê Lạc vươn tay, vẫn cười tủm tỉm như trước bắt lấy tay anh, đồng thời mở miệng nói:“Lê Lạc, sáng nay chúng ta đã gọi điện thoại .”
“Đúng vậy.” Thương Ngôn xấu hổ cười cười, sau đó nói: “Cô đi một mình sao? Nếu vậy thì cùng ăn luôn đi.”
Này? Đúng là cô đi một mình, chẳng qua…… nhìn Lê Lạc có vẻ ngại ngùng, không ngồi xuống cũng không tiện rời đi. Tạ Uẩn Ninh ngồi đối diện ngẩng đầu lên, bạn học Thương nói với Tạ Uẩn Ninh:“Cậu, mình gọi một ít thức ăn nữa nhé.”
Cậu?!
Thì ra là thân thích…… Hừ, khó trách.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gặp lại mọi người thật là tốt. Này, nhóm bảo bối, Đại Châu đã trở lại, cảm ơn mọi người đều trở về.
Nửa năm rồi không viết truyện mới phát hiện ra bản thân thích nhất vẫn là viết chuyện như trước. Truyện mới là một câu chuyện tình cảm tương đối mãnh liệt, nam nữ gặp gỡ rồi có tình cảm, ha ha, không cần nghĩ Đại Châu khoe khoang, bởi vì đây là sự thật!
Cuối cùng hy vọng mọi người thích câu chuyện này, chúc mọi người đọc vui vẻ.
*chim sơn tước*
Kết quả hình ảnh cho chim sơn tước
*Telomere là những trình tự lặp lại của DNA ở các đầu mút của nhiễm sắc thể. Mặc dù cũng được cấu thành từ các đơn phân nucleotide, nhưng telomere không mã hóa cho protein. Ngoài chức năng trên, chúng còn bảo vệ các nhiễm sắc thể trong quá trình phân bào, giữ cho các nhiễm sắc thể không dính vào nhau (nguồn wikipedia)