Ngày tham gia: 16.12.2015, 12:13 Bài viết: 569 Được thanks: 12908 lần Điểm:34.13
[Hiện đại] Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng - Thiện Tâm Nguyệt - Điểm: 25
Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng.
Tác giả: Thiện Tâm Nguyệt Convert: ngocquynh520 Editor: Xám, Harper3007, vuhongnhung87 Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Độ dài: Khoảng 568 chương (đã bao gồm ngoại truyện)
Giới thiệu:
"Hôn nhân vốn là một toà thành, bị vây khốn, lại đâu chỉ là hai người anh và em"
Hôn lễ long trọng, trước mặt hơn một ngàn khách mời, người chủ trì hôn lễ hỏi chú rể.
"Anh Cố Thừa Diệu, anh có đồng ý cưới cô Diên Hữu Thiên làm vợ, chăm sóc cô cả đời, yêu cô, bên cô đến già không?"
Sau khi Cố Thừa Diệu im lặng một lúc lâu: "Tôi - không - đồng - ý."
Dưới bục xôn xao một tràng.
Đêm tân hôn, anh đến nhà một cô gái khác để qua đêm.
Sau khi nghe nói cô chỉ cười lạnh, thay một bộ áo mỏng manh gợi cảm, đến hộp đêm nhảy múa nồng nhiệt cạnh đàn ông.
Tin tức đầu đề của ngày hôm sau, Cố tam thiếu "Không có năng lực." Vợ tìm người khác để vui sướng.
Anh híp mắt nhìn tin tức đầu đề, trong mắt thoáng hiện qua một chút thâm độc.
Được, rất tốt. Đồ đàn bà chết tiệt, cô chọc đến tôi rồi.
Anh là cậu ba của nhà họ Cố, là con cưng của trời. Không coi phụ nữ ra gì.
Cô là con gái của nhà giàu mới nổi, tâm cơ sâu sắc còn có chút gian xảo.
Anh không muốn cưới. Cô cũng không muốn gả.
Lại bởi vì một ván cờ ngoài ý muốn, hai người không yêu nhau lại bị ép tiến đến hôn nhân.
Cô chỉ muốn cầu ai người nấy về, đường ai người nấy đi.
Nhưng anh lại không cho cô cơ hội như vậy.
Trên bữa tiệc. Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ cầm ly rượu đi về phía cô, trên tay mang theo một cái đồng hồ bạch kim toả sáng lấp lánh.
"Cô Cố, ngày hôm qua anh Cố qua đêm ở chỗ của tôi quên cầm đi. Tôi cầm giúp anh ấy, cô không ngại chứ?"
Cô cười nhẹ, lắc đầu: "Tất nhiên là không ngại, Tôi còn phải cảm ơn cô. Cô có biết, tôi thật sự rất ghét phải dùng chung đồ đạc với người khác, nhất là đàn ông. Tôi ngại bẩn."
Đỏ mắt trừng vẻ mặt chán ghét kháng cự của cô: "Chê tôi bẩn? Tôi sẽ đến xem là ai bẩn--"
Ban đêm vừa mưa một trận, trong không khí mang theo hơi mưa ẩm ướt. Làn gió thổi qua, vẫn mang theo cảm giác mát mẻ cuối xuân.
Diêu Hữu Thiên ra đến cửa, mới phát hiện mình quên mang ô. Bên ngoài mưa bụi bay rất nhỏ. Cô đi đến trước quầy hàng của giá đặt ô, tiện tay cầm một chiếc, đang muốn đi tính tiền. Không ngờ phía sau có một người phụ nữ còn gấp gáp hơn cô, cầm đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay vội vã chạy về phía quầy thu ngân.
Động tác này quá mạnh, vạt áo khoác vung lên, trong nháy mắt đã quét vài hộp hàng hóa trên giá đồ bên cạnh xuống đất.
Đôi mày thanh tú nhíu lại, Diêu Hữu Thiên đang muốn rời đi, lại đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi tới đây, thấy những cái hộp đó rơi vung vãi dưới chân cô, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cũng che hai dãy giá hàng hóa phía trước lại không dấu vết.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, biết đối phương hiểu lầm. Cô nhún vai, lơ đãng ngồi xổm xuống. Liền đưa tay muốn đặt những hàng hóa đó trở lại trên giá.
Nhưng khi nhìn thấy chữ Durex trên vỏ hộp thì động tác ngừng một chút.
Song cũng chỉ có một giây, cô bỏ ô xuống, đẩy túi xách sang bên cạnh, hai tay nhặt từng hộp Durex trên mặt đất lên, đặt trở lại.
Trên mặt đất còn có hai hộp cuối cùng, tay cô vừa mới nhặt lên, một giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu cô. dfienddn lieqiudoon
“Cô à, cho tôi hai hộp Durex, tôi muốn cỡ lớn nhất.”
Động tác của Diêu Hữu Thiên cứng đờ trong nháy mắt, cầm trên tay hai hộp Durex kia, giương mắt lên nhìn người vừa tới.
Trước tiên mắt nhìn thấy một đôi giày da thủ công giá trị không rẻ, lúc này trên mặt giày dính một chút nước bẩn, còn có nhiều vết bùn.
Đã không còn sự chỉnh tề vốn có nữa. Ở gấu quần âu phục, cũng có chút nước bẩn bắn lên, còn có vài vết bùn nhơ. Khiến cho chiếc quần mất đi vẻ phẳng phiu, sạch sẽ lúc bình thường.
Nhìn lên trên nữa, trên áo vét của âu phục dính một chút nước bẩn, cà vạt rõ ràng bị người ta nới lỏng. Xem ra, người đàn ông này vừa mới tan ca?
Trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến, hình như đối diện đường cái chính là khách sạn lớn Hương Cách Lý Lạp?
Vừa tan ca đã vội vàng đi đặt phòng, thật đúng là...
Có phải cô suy nghĩ không đứng đắn rồi không?
“Cô à, hai hộp Durex, cỡ lớn nhất.” Thấy nhân viên phục vụ này vẫn không nhúc nhích, Cố Thừa Diệu lại đành phải thúc giục một lần.
Diêu Hữu Thiên cúi đầu, không phải nhìn hai hộp Durex trên tay mình, mà là nhìn quần áo mặc trên người mình, màu sắc quyến rũ kiểu dáng tối tân, là bản số lượng có hạn.
Xem ra, nhìn cô giống như nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi sao?
“Cô à?” Cố Thừa Diệu lại lên tiếng, lẽ ra anh có thể tự mình lấy, nhưng cô gái này chắn ở đây, nếu như anh muốn khom người vươn tay ra lấy “áo mưa” trên giá hàng, thế nào cũng sẽ đụng phải cô.
Mà anh thực sự không thích có tiếp xúc thân thể với người lạ: “Phiền cô làm việc nhanh một chút.”
Xem ra, người này thật sự rất vội nhỉ. Trong mắt Diêu Hữu Thiên thoáng hiện vài phần nghiền ngẫm. Lần đầu tiên ánh mắt của cô dừng ở hai hộp Durex trên tay. Cỡ nhỏ nhất? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Khóe môi hơi nhếch lên. Cô cũng không đứng dậy, mà trực tiếp đưa hai hộp Durex kia cho người đàn ông trước mặt.
Cô dám đánh cược, người đàn ông kia vội vã mua cho xong “áo mưa” rồi chạy về khách sạn, chắc chắn sẽ không chú ý cỡ cô đưa cho anh ta là gì.
Quả nhiên, người đàn ông không thèm nhìn đã cầm lấy hai hộp Durex cô đưa tới, nhanh chóng đi về phía quầy thu ngân.
Cũng không biết khi người đàn ông kia phát hiện cái anh ta muốn là cỡ lớn, mà lại mua phải cỡ nhỏ, sẽ là vẻ mặt gì?
Có điều việc này liên quan đến cô sao?
Diêu Hữu Thiên có chút cười cười tự giễu. Cô nhặt những hộp còn rơi trên đất lên, lại từ từ đứng dậy. Ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê dại.
Cô cầm túi xách của mình và chiếc ô kia lên, đi đến quầy thu ngân tính tiền. Khúc nhạc đệm nho nhỏ này, đã nhanh chóng bị cô ném ra khỏi trí nhớ.
Diêu Hữu Thiên mua ô xong, đi về phía một nhà trong chuỗi cửa hàng giặt khô ven đường. Còn chưa vào đến cửa, mưa bên ngoài đã ngừng.
Bóng đêm cũng bắt đầu trỗi dậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy chữ A màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lửng màu đỏ. Dưới chân đi một đôi giày cao gót màu bạc. Tất chân màu da bao lấy đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp của cô.
.
Dùng màu sắc táo bạo như vậy, cộng thêm vóc người cao gầy của cô, khiến cả người cô thoạt nhìn đều tỏa một loại khí chất khác thường. Khi cô đi về phía cửa hàng giặt quần áo, làm cho một số người đi đường rối rít chăm chú nhìn, tưởng là một minh tinh nào đó.
.
Từ Tư Nhiễm thấy cô đứng ở cửa, bỏ quần áo trên tay xuống, nhanh chóng chào đón, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Thiên Thiên, cậu tới rồi à? Chờ một lát, mình lập tức xong ngay.”
“Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như ánh nắng của Từ Tư Nhiễm, trong nháy mắt cô cảm thấy tâm tình vui vẻ lên theo.
Lúc Diêu Hữu Thiên vào cửa, Từ Tư Nhiễm còn đang sửa sang lại quần áo trên tay.
Hiện giờ cũng không muốn để cô ấy (Diêu Hữu Thiên) chờ lâu, cô ( Từ Tư Nhiễm) đi vào nhà trong đánh tiếng thưa chuyện với mẹ.
.
Rất nhanh, lại đi ra. Trên tay cô ôm một đống quần áo: “Thật ngại quá, Thiên Thiên. Mình phải giao những bộ quần áo này ra ngoài trước. Hay là cậu ngồi chơi một lát nhé?”
“Không sao, mình chờ cậu.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Tiệm giặt là này do gia đình Từ Tư Nhiễm mở, là cửa hàng có nhiều chi nhánh, đều có qua lại với mấy khách sạn trên con đường này. Tiếp tục công việc giặt là của họ.
Từ Tư Nhiễm không có thời gian, lấy quần áo từ bên trong ra, còn có quần áo vừa mới đặt ở trên quầy, xếp tất cả lên. Một chồng cao ngất. Hai tay cô ôm cả chồng, lập tức muốn đi ra ngoài. dieendaanleequuydonn
.
Diêu Hữu Thiên thấy thế, tiến lên giúp cô lấy xuống vài chiếc: “Cậu như thế này thì có thể nhìn thấy đường đi phía trước sao? Làm sao mà không chia ra hai lần?”
“Mình muốn quay về nhanh một chút.”
“Mình giúp cậu nhé.” Diêu Hữu Thiên đỡ lấy một chồng quần áo phía trên cùng ở trên tay cô, “Giao đi đâu vậy?”
“Cậu giúp mình sao? Vậy mình cũng không khách sáo nữa.” Từ Tư Nhiễm chép miệng: “Cậu giao chồng phía trên này là được rồi. Đến khách sạn Hương Cách Lý Lạp đối diện đường cái. Làm phiền cậu rồi.”
“Không sao.” Diêu Hữu Thiên cầm lấy mấy bộ quần áo kia, liếc nhìn bảng giấy ghi chú phía trên, lập tức đi ra ngoài, khi ánh mắt vô tình liếc đến những bộ quần áo gói trong túi ny lon trong suốt trên tay thì bước chân ngừng lại một chút.
Bộ quần áo dưới cùng kia, tay áo rũ xuống, khuy cài trên tay áo có chút quen mắt.
.
Khách sạn Hương Lý Cách Lạp.
Diêu Hữu Thiên đi vào cửa, muốn giao quần áo cho nhân viên phục vụ của khách sạn cho xong chuyện. Chỉ có điều đúng lúc bộ đàm của nhân viên phục vụ kia vang lên. Cô ta nói chuyện xong với đối phương, có chút ngượng ngùng nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
“Thật ngại quá, thưa cô. Có thể phiền cô đưa đến phòng giúp tôi được không? Lát nữa quay lại chúng tôi sẽ thanh toán tiền với các cô.”
“Tôi...”
“Cám ơn nhé.” Nhân viên phục vụ kia nói xong, cũng không chờ xem phản ứng của cô, lập tức trực tiếp đi giải quyết việc cấp trên vừa phân phó, để lại Diêu Hữu Thiên ôm mấy bộ quần áo kia đứng ở đại sảnh.
Cô nhìn thấy số phòng ghi rõ trên quần áo. Là 1608.
Bên ngoài phòng 1608, Diêu Hữu Thiên nhấn chuông cửa, trong lúc chờ mở cửa, cô nhìn chằm chằm khuy cài tay áo trên bộ quần áo kia, thật sự nhìn rất quen mắt. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cửa phòng mở ra, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú của đàn ông.
Khuôn mặt này, khiến Diêu Hữu Thiên đờ đẫn trong nháy mắt, người đàn ông này không phải là cái người vừa mới mua “áo mưa” đó sao?
Tóc của Cố Thừa Diệu còn nhỏ nước, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Xem dáng vẻ là mới vừa tắm rửa qua.
Cụ ông của nhà họ Cố có tổng cộng hai người con trai.
Cố Chí Cường, Cố Chí Cương.
Cố Chí Cương và Uông Tú Nga, sinh ra Cố Học Vũ.
Cố Chí Cường và Trần Tĩnh Như, sinh ra Cố Học Văn và Cố Học Mai.
Kiều Tâm Uyển – Cố Học Vũ, sinh ra Cố Tĩnh Đình, Cố Thừa Diệu.
Cố Học Văn – Tả Phán Tình, sinh ra Cố Thừa Kỳ, Cố Thừa Lân (lúc đó Cố Học Vũ không có con, muốn cho hai người này kế thừa Kỳ Lân đường nên mới đặt tên như vậy. Thừa Kỳ là anh cả, Thừa Lân là anh hai.)
Ngoài ra. Kỳ lân là một loài thần thú từ thời thượng cổ. Tụ hội đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn trong cùng một thân, giống đực gọi là Kỳ, giống cái gọi là Lân. Kỳ lân là loại thú đại quý, được xem là điềm lành.
Cố Học Mai – Đỗ Lợi Tân, sinh ra Đỗ Thanh Lam, Đỗ Thanh Hiên (là thai long phượng, Thanh Hiên là anh trai, Thanh Lam là em gái).
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm