Diễn đàn Lê Quý Đôn



Tạo đề tài mới Trả lời đề tài  [ 485 bài ] 
Bỏ phiếu 

Bạn nghĩ tình yêu nào nguy hiểm nhất?
Bạn có thể chọn tối đa 2 ý kiến

Xem kết quả

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

 
Có bài mới 09.05.2022, 22:22
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 2
Thành viên cấp 2
 
Ngày tham gia: 20.04.2020, 16:51
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 56
Được thanks: 964 lần
Điểm: 64.05
Có bài mới Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 42
Ngoại truyện 5: Lam Lam 10 xăng-ti-mét (3)
Editor: spring
Beta_er: Chan
Nguồn: diendanlequydon


Mặc Khiêm Nhân bị từng đôi mắt nhìn chăm chú, đôi mắt to đen nhánh của Tiểu Khiêm Khiêm lóe sáng nhìn chằm chằm vào túi áo hắn, một bàn tay nhỏ còn sợ Mặc Khiêm Nhân chạy mất nên nắm chặt quần hắn: "Tinh linh nhỏ tinh linh nhỏ ~!"

"Sẽ không thật sự giấu giếm thứ gì đó chứ? Chẳng lẽ là chuột bạch?" Ebert nghi ngờ nhìn chằm chằm một nhúm nhỏ phình phình trong túi áo Mặc Khiêm Nhân, hình như biết động đậy, đường cong rất nhỏ, cảm giác mềm nhũn, hẳn là con chuột be bé, chẳng lẽ Mặc Khiêm Nhân sẽ giấu một con côn trùng trong túi?

"Lấy ra nhìn xem! Nhìn xem!" Thái Sử Nương Tử hết sức tò mò, dù sao đồ vật có thể làm người đàn ông này che giấu bọn họ thực sự không tưởng tượng nổi sẽ là cái gì! Chẳng lẽ là surprise cho Lam Lam của bọn họ?

Mấy người Đoạn Nghiêu Lễ Thân nhìn có vẻ cũng hiếu kỳ, trải qua mấy năm nay, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vài phần hiểu biết người đàn ông Mặc Khiêm Nhân này.

Mặc Khiêm Nhân có vẻ bị bao vây.

Tiểu Khiêm Khiêm uống một hớp sữa bò thật to, sảng khoái hà một tiếng thật dài, đắc ý nhìn daddy nhà mình, dáng vẻ xem xem bố có giao tinh linh nhỏ ra không, hừ hừ!

Đứa nhỏ này thật sự là kẻ thù của hắn.

Quả nhiên bất kể thời điểm bất kể tình huống nào cũng muốn tranh đoạt vợ hắn với hắn đúng không? Thật sự là muốn ăn đòn!

Chỉ là hiện tại, hình như không lấy "đồ vật" trong túi ra thì chuyện này đừng nghĩ bỏ qua được.

Cặp mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân đảo qua mấy người đang cản đường, một tay nhẹ nhàng đặt lên túi, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Mộc Như Lam 10cm, xác thực rất giống một chú Hamster nhỏ trốn trong túi hắn. Mặc Khiêm Nhân vẫn còn đang suy tư nên làm gì, Mộc Như Lam trong túi đã chui ra cái đầu nhỏ!

"!"

"!"

"!"

Mọi người vốn đã bị tay Mặc Khiêm Nhân dời đi sự chú ý đến túi áo hắn nhao nhao lộ ra biểu cảm (⊙o⊙)!

Chuyện này nhất định là đang nằm mơ...

Bằng không sao bọn họ lại trông thấy một Mộc Như Lam be bé trong túi Mặc Khiêm Nhân được! Sao có thể!

Mộc Như Lam cười híp mắt nhìn từng khuôn mặt sợ ngây người, nâng tay nhỏ phất phất: "Này, buổi sáng tốt lành nha các vị."

Mặc Khiêm Nhân bất đắc dĩ day day mi tâm... Được rồi, tất cả hành động lúc trước đều làm không công, không chỉ làm không công còn có vẻ hắn đặc biệt ngốc...

"... Mommy biến thành tinh linh nhỏ?" Tiểu Khiêm Khiêm ngây thơ có năng lực tiếp thu mạnh nhất lấy lại tinh thần đầu tiên, lúc này đang dùng một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Mộc Như Lam phía trên.

"Ha ha ha... Chuyện này nhất định là một trò cười." Thái Sử Nương Tử xoa xoa cánh tay khô càn cười nói, dùng sức chớp mắt, định chớp rơi "ảo giác" trước mắt.

"Chuyện này chắc chắn không phải thật." Lễ Thân kinh ngạc nói. Đường đường chính chính là một kẻ vô thần, cậu ta tất nhiên không thể tin tưởng tình huống kỳ quặc lạ lùng trước mắt, cảm giác đầu tiên là mình điên rồi...

"Ha ha ha ha ha ha..." Ive đột nhiên đỡ trán cười quái dị, mắt lam thâm thúy xuyên thấu qua khe hở rơi xuống người Mộc Như Lam, rất quái dị: "Thiên sứ nhỏ, anh có thể ăn hết cưng trong một lần, thân ái ~"

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Khiêm Nhân bay tới, bàn tay Ive duỗi về phía Mộc Như Lam không thể không nửa đường rụt lại.

Hai mươi phút sau...

Hai mắt Tiểu Khiêm Khiêm lóe sáng, cẩn thận ngắm nhìn người mẹ như tinh linh nhỏ trên hai tay mình, miệng nhỏ hơi há ra, dáng vẻ "Thật là thần kỳ".

"Tại sao có thể như vậy?" Đám người cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật vây lại Mộc Như Lam và Tiểu Khiêm Khiêm vào giữa, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đang yên đang lành sao lại đột nhiên biến nhỏ như vậy?

Mặc Khiêm Nhân tỏ vẻ, hắn cũng không biết, nhưng có cảm giác chẳng có gì quá to tát, có lẽ qua một hai ngày liền khôi phục mức lớn nhỏ như cũ.

Mặc dù hắn giải thích như vậy những vẫn cảm thấy khá lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn là tạm yên tâm, phải biết rằng hai người Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam này có thần giao cách cảm, khiến bọn họ ghen ghét rất lâu.

Gương mặt của Thái Sử Nương Tử phóng đại ra trước mặt Mộc Như Lam, đôi mắt lấp lánh nhìn Mộc Như Lam. Thật đáng yêu thật đáng yêu, Lam Lam be bé thật là đáng yêu! Thật muốn giấu vào trong túi mang về nhà nuôi!

Tiểu Khiêm Khiêm ôm Mộc Như Lam lên, dời mông xoay người đi, cảnh giác nhìn Thái Sử Nương Tử, dáng vẻ như sợ Mộc Như Lam bị cướp.

Chỉ là vừa xoay người, Mộc Như Lam trên tay liền biết mất, cậu bé vội vàng quay đầu nhìn, thấy Mộc Như Lam bị Ive dùng hai ngón tay tóm lấy sau cổ áo -- may mắn lúc trước Mặc Khiêm Nhân đã để Mộc Như Lam đổi quần áo của con búp bê Pinocchio nhỏ của cô, nếu không thì bị xách đến xách đi như thế chẳng phải là lộ hoàn toàn?

Ive xách Mộc Như Lam đến trước mặt, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Ive động động ngón tay, thân thể Mộc Như Lam nhẹ nhàng vô tội lung lay giữa không trung, thế là Ive vui vẻ: "Ha ha ha ha ha... Thật sự là quá thú vị, quá thú vị ha ha ha ha..."

Chỉ chốc lát sau, một bàn tay duỗi tới đón Mộc Như Lam đi.

Thu thỏ thành 10cm, ngay cả nhân quyền cũng thu nhỏ lại đúng không!

Cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường kia cách cô rất gần, khiến cô vừa nhìn vào liền cảm thấy lóe mắt đến mức chóng mặt, Mộc Như Lam duỗi tay nhỏ ra chạm vào sống mũi cao thẳng của Đoạn Nghiêu: "A Nghiêu."

"Có cảm thấy gì không thoải mái không?" Đoạn Nghiêu nhìn người nho nhỏ trong lòng bàn tay, cảm giác thật kỳ diệu, người mà hắn vẫn luôn giấu trong lòng cứ thế bị hắn nâng cả sinh mệnh trong lòng bàn tay, nhẹ đến kỳ cục, mà cũng nặng đến chẳng thể gánh nổi.

"Không có, còn rất thú vị đây." Mộc Như Lam cười híp mắt nói, hiện tại cô còn đáng tiếc Mãnh Sát của Bạch Mạc Ly không ở đây, bằng không cô có thể leo lên lưng Mãnh Sát bay lên bầu trời chơi.

Thấy Mộc Như Lam không hề có cảm giác không thoải mái, Đoạn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, một người đang bình thường đột nhiên biến nhỏ lại, khó tránh khỏi lo lắng. Có điều thở phào xong, Đoạn Nghiêu chợt phát hiện, Mộc Như Lam be bé, Mộc Như Lam mặc quần áo kẻ sọc be bé và quần yếm màu xanh lá nho nhỏ trông như một búp bê nhỏ... Rất đáng yêu...

Một ngón trỏ thận trọng nhẹ nhàng đẩy lưng Mộc Như Lam một cái, Mộc Như Lam lập tức ngã nhào, ôm lấy mũi Đoạn Nghiêu, cả người nằm sõng soài trên sống mũi.

Lễ Thân không thể tưởng tượng nổi nhìn ngón tay mình: "Thần thật..." Thật sự là quá khó tin, thật là nhỏ!

Mặc Khiêm Nhân lập tức đứng dậy, muốn bắt Mộc Như Lam về, nào biết Đoạn Nghiêu lại chợt đứng lên, tay nâng Mộc Như Lam, Đoạn Nghiêu cười đến xinh đẹp mị hoặc: "Lam Lam, tớ mang cậu ra ngoài chơi nhé." Hiếm có tình huống này xảy ra, sao hắn có thể không hưởng thụ cảm giác buộc Mộc Như Lam ở lưng quần chứ?

"Nhất thời hứng khởi khả năng mang đến hậu quả cậu không chịu trách nhiệm nổi." Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn Đoạn Nghiêu. Đã nói sao đám người này lại đáng ghét đến vậy, chạy đến đây ngay đúng lúc này, với dáng vẻ này của Mộc Như Lam thì hoàn toàn không thể tự vệ và khống chế tự do của mình, rất có thể sẽ bị trộm đi!

"Cũng không nhất định, tôi lại không phải mang Lam Lam đi rêu rao khắp nơi." Đoạn Nghiêu chưa nói xong đã muốn bỏ Mộc Như Lam vào túi mang đi.

Hai người còn đang anh một câu tôi một câu, bên kia, một cái tay nhanh chóng dưỡi tới, quét qua, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài.

"Á! Mommy bị cướp đi!" Tiểu Khiêm Khiêm la lên.

Một đám người phản ứng lại, lập tức đuổi theo.

Ive cầm lấy Mộc Như Lam, khóe môi sắp ngoác đến tận mang tai, tiếng cười quái dị biến thái truyền ra từ cổ họng, sải chân nhanh chóng chạy, dáng vẻ như thể hắn ta bị kích thích đến sắp không chịu nổi.

Từ tầng năm đến tầng một, tiếng bước chân đuổi theo hắn ta không ngừng, Ive dường như rất hưởng thụ trò chơi truy đuổi này, tiếng cười hì hì hừ hừ không ngừng.

Mộc Như Lam bị nắm trong tay, tóc liên tục vung qua vung lại, đầu choáng váng, tên biến thái Ive này lại muốn làm gì?

"Ive! Dừng lại! Trả Lam Lam lại đây!" Thái Sử Nương Tử cầm bình sữa của Tiểu Khiêm Khiêm, dùng tư thế cực kỳ hung hãn đuổi theo.

"Ng hắn ta lại!"

"Ném bóng ném bóng!"

"Đánh hắn ta đánh hắn ta!" Ebert mới chạy mấy bước đã thở hổn hển ghé vào hành lang tầng ba, nhìn xuống dưới la.

Bây giờ mà muốn lái xe đi thì có vẻ chưa kịp mở xe đã bị bắt được, cho nên Ive chạy về phía xe đạp dừng bên tường, bỏ Mộc Như Lam vào rổ xe đạp ở đằng trước, sau đó nhanh chóng đạp đi: "Hì hì hì... Kế hoạch bắt cóc thiên sứ nhỏ ~ "

"Ive, có phải anh nhàn quá lâu rồi không?" Mộc Như Lam im lặng nắm lấy một bên lỗ lưới của rổ xe, tránh bị nghiêng ngả, ngã trái ngã phải.

"Cưng thật sự là hiểu rất rõ anh đấy, thân ái." Ive cười híp mắt tỏ vẻ, hắn ta thật là rảnh đến nhàm chán, ban đầu tìm đến Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân chính là để tìm kích thích và niềm vui, hiện tại Mộc Như Lam biến trở nên dễ bắt cóc như vậy, sao hắn ta có thể không hành động một lần chứ?

"Nếu như Amon không đuổi kịp anh, anh sẽ ăn luôn cưng trong một ngụm nha ~ "

Mộc Như Lam hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực của lời tên này.

"E rằng anh sẽ phải thất vọng." Mộc Như Lam nhún nhún vai, xoay người lại, chợt phát hiện Ive đạp xe đạp lên đường lớn. Trên đường lớn, xe tới xe đi, hắn ta cưỡi xe đạp nhanh nhẹn chui nơi nọ luồn nơi kia, mấy tài xế bị hắn ta dọa vội vàng thắng xe, tức giận mắng to.

Mộc Như Lam nắm chặt khung rổ, cố định bản thân, cảm thấy kích thích như ngồi trên xe cáp treo, chỉ là lúc đi đến một cái ngã tư đường, Ive chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay đầu xe đi lên vỉa hè, nhưng bánh xe mới chuyển động được vài vòng, một đôi tay như kìm sắt đè đầu xe hắn ta xuống, nở nụ cười yêu diễm nhìn hắn ta, mang theo ý lạnh thấu xương: "Tôi muốn đánh anh nhừ tử."

Mộc Như Lam vỗ tay, một giây sau liền bị một bàn tay hơi lạnh nâng lên, Mặc Khiêm Nhân lạnh lẽo nhìn Ive: "Nhàn quá lâu nên ngứa da đúng không."

"Ngứa da ngứa da! Muốn đánh! Daddy đánh chú ấy!" Tiểu Khiêm Khiêm ngồi trên vai Lễ Thân, giận dữ nói, kẻ cướp đi mommy của cậu đều là người xấu!

"Ha ha, bảo bối, bạo lực không tốt đâu." Ive giơ hai tay lên đầu hàng, không quên giáo dục Tiểu Khiêm Khiêm.

"Hừ!"

Ive rảnh rỗi sinh nhàm chán bị đánh hội đồng một trận, nhận được kích thích như mong muốn.

Giữa trưa, một đám người vây quanh bàn ăn ăn trưa, Mộc Như Lam vẫn ngồi trên mặt bàn, mấy hạt cơm kèm một miếng thịt vụn nhỏ và một cọng rau xanh là có thể nuôi sống cô, từng đôi mắt thỉnh thoảng nhìn lén cô, không thể khống chế cảm xúc của mình. Ôi, sao lại đáng yêu vậy được! Quả nhiên vẫn rất muốn bắt cô về nhà nuôi!

Tiểu Khiêm Khiêm vừa cúi đầu lùa cơm vừa ngước đôi mắt đen lúng liếng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, hiện tại cậu là hiệp sĩ đen của mommy, không cho phép bất cứ ai bắt mẹ đi!





Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
7 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: HNRTV, Heo kute, Murasaki, Tuấn Liên, Vân Cà Bông, Văn Bối Nhi, xichgo
     
Có bài mới 27.05.2022, 17:23
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 2
Thành viên cấp 2
 
Ngày tham gia: 20.04.2020, 16:51
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 56
Được thanks: 964 lần
Điểm: 64.05
Có bài mới Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 42
Ngoại truyện 6: Hẹn hò
Editor: spring
Beta_er: Chan
Nguồn: diendanlequydon


Lễ Tình nhân.

Trước 25 tuổi, Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ biết hóa ra còn tồn tại cái gọi là ngày lễ Tình nhân, đại não thiên tài tự động loại bỏ những thứ không có dinh dưỡng không cần nhớ kỹ lại chiếm bộ nhớ, như ngày lễ Tình nhân chẳng hạn. Không thể trông cậy vào người đàn ông không có tuổi dậy thì, không bao giờ đến "mùa xuân" trước khi gặp được vợ, cảm thấy hứng thú với lễ Tình nhân.

Nhưng sau khi biết ngày này có tồn tại, dường như nó đã trở thành một ngày rất quan trọng.

Sáng sớm.

Đồng hồ sinh học đúng giờ vang lên, trong chiếc chăn màu trắng mềm mại, Mặc Khiêm Nhân theo thói quen ôm sát lại người trong ngực, cọ cọ vào cổ cô, để xoang mũi của mình tràn ngập mùi của cô, toàn bộ linh hồn và thể xác trở nên dễ chịu. Hắn ôm vợ mình nằm ỳ ba mươi giây, sau đó rón rén đứng lên, vào phòng tắm rửa mặt, rồi quay về thay quần áo.

Trong tủ treo quần áo màu trắng, một nửa là của hắn một nửa là của cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt qua từng bộ quần áo, lại cảm thấy không quá phù hợp. Ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống một chỗ, yên lặng nhìn mấy giây, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Mấy ngày hôm trước, Mặc Vô Ngân tặng bọn họ đồ đôi, có điểm giống áo hoodie mặc ở nhà, mua theo số đo của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, hai người vẫn chưa mặc bao giờ, nhưng đây tuyệt đối không phải phong cách của Mặc Khiêm Nhân. Hai cái áo khá đáng yêu, phía trước là một trái tim đỏ chót, một bộ viết "Vợ ơi, anh yêu em!" ở chính giữa, bên cạnh là một cậu bé chibi đang chu môi -- bộ kia viết "Chồng ơi, em yêu anh!", bên cạnh cũng là một cô bé chibi đang chu môi --

Quá táo bạo, khiến người đàn ông luôn thích làm hơn nói này thấy xấu hổ.

Có điều, hôm nay trong nhà chỉ có hai người bọn họ, vì để trải qua thế giới hai người với vợ, hôm qua Tiểu Khiêm Khiêm đã bị daddy ném đến nhà cậu. Sau khi thử đủ cách nũng nịu vô lại nhưng vẫn không thể làm ông bố mềm lòng cho phép cậu làm bóng đèn của daddy và mommy, bánh bao nhỏ bĩu môi nói daddy nhà mình một câu: "Không biết xấu hổ, vợ chồng già rồi mà còn vậy"; sau đó ngạo kiều đi rồi. Vì vậy, hiện giờ không có ai khác thấy được, thế... thế mặc thử xem.

Đứng trước tủ quần áo giãy dụa hai phút, hắn đỏ tai cởi áo ngủ, lộ ra dáng người lúc mặc quần áo thì nhìn gầy gò, trên thực tế cởi đồ ra lại rất gợi cảm. Mặc áo lên, rồi mặc quần vào, tóc hơi lộn xộn do mới tỉnh ngủ, hắn đứng trước gương soi một chút, rồi chợt nhận ra quần có hơi ngắn, chiều cao 187cm của hắn kéo gấu quần lên trên mắt cá chân. Lần đầu tiên nhìn thấy mình mặc quần áo đáng yêu như này, Mặc Khiêm Nhân ngây người...

Yên lặng nhìn mấy giây.

Xấu quá!

Mặc Khiêm Nhân đang chuẩn bị cởi quần áo ra, coi như mình chưa từng mặc vào, đằng sau chợt truyền đến tiếng cười khẽ.

Thân thể Mặc Khiêm Nhân cứng đờ, vành tai lập tức hoàn toàn đỏ lên, hắn thấy tấm gương trước mặt phản chiếu Mộc Như Lam nằm trên giường phía sau, một tay đang chống đầu mỉm cười nhìn hắn. Không biết cô đã xem bao lâu, nhưng hắn luôn cảm thấy... thật là mất mặt!

Mộc Như Lam còn lâu mới nói cho hắn biết cô đã tỉnh từ lúc anh cọ cọ cô như chú chó lớn, nhưng vì đã quen nằm ỳ nên không muốn động. Cô nằm trên gối mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông nhà mình hiếm có ngày chọn chọn lựa lựa trước tủ quần áo một hồi lâu, cuối cùng còn chọn trúng một bộ như thế. Cô đã nhịn cười thật lâu, bởi vì người đàn ông của cô thực sự quá đáng yêu, sao lại đáng yêu như thế được ha ha ha ha...

Nhìn Mộc Như Lam chôn mặt vào gối cười không ngừng đến mức hai vai run rẩy, thân thể Mặc Khiêm Nhân cứng nhắc, đưa tay cầm một bộ áo sơmi quần âu muốn đổi lại, Mộc Như Lam vội vàng lên tiếng: "Đừng đổi mà, anh mặc như này rất đẹp đấy."

Rõ ràng rất xấu.

Mặc Khiêm Nhân không để ý tới cô.

Mộc Như Lam đứng dậy khỏi giường, nghiêng người ôm lấy eo hắn: "Thật sự rất đẹp mà, siêu đáng yêu!" Cô dựng thẳng ngón cái, cọ cọ hông hắn: "Được chứ được chứ được chứ..."

Hô hấp Mặc Khiêm Nhân không khỏi rối loạn, sáng sớm không nên tùy tiện cọ lung tung!

"Rồi." Mặc Khiêm Nhân chịu không nổi Mộc Như Lam nũng nịu, luôn luôn chưa đến một phút sẽ đầu hàng. Lục Tử Mạnh nói hắn ta từng nghĩ Mặc Khiêm Nhân có thể sẽ làm hòa thượng, làm xử nam đến già, hoặc làm một tên liệt dương hoặc biến thái, nhưng không nghĩ tới sự thực lại là combo si tình + cuồng vợ.

"Nếu không muốn ngủ nữa thì dậy đi." Mặc Khiêm Nhân không dám nhìn thẳng bản thân trong gương, khó có lúc lừa mình dối người gãi gãi tóc, dù sao cũng là cho vợ mình... nên nhìn không nên nhìn đều thấy hết rồi, cũng không kém cái này: "Sáng nay em muốn ăn gì?"

"Khiêm Nhân."

"... Ý anh là bữa sáng."

"Thì em cũng bảo bữa sáng mà." Mộc Như Lam chớp chớp mắt, vô tội thuần khiết mỉm cười.

"... Đừng nghịch ngợm. Hôm nay có kế hoạch." Mặc Khiêm Nhân đỏ tai ho khan một cái, vì không để bản thân không chịu nổi mà bộc phát thú tính, hắn vừa nói vừa đi xuống tầng: "Anh đi làm bữa sáng cho em."

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn, nhìn ống quần hơi ngắn của hắn, lại không nhịn được mà cong mắt cười, sao hắn có thể đáng yêu thế được nhỉ, tương phản dễ thương quá mạnh mẽ...

Mộc Như Lam vẫn chậm rãi rời giường đánh răng rửa mặt thay quần áo như mọi hôm, thay áo hoodie đôi ggiống Mặc Khiêm Nhân, sau đó cô kinh ngạc phát hiện, quần của mình cũng ngắn...

Ừm... Đứng trước gương quan sát một lát, Mộc Như Lam cảm thấy vẫn tạm ổn, thế là cô đi dép lê lông xù xuống lầu.

Mặc Khiêm Nhân đang chiên trứng ốp la, bóng người cao gầy đeo tạp dề màu hồng phấn in hình dâu tây -- Mộc Như Lam mua thứ này lúc kết hôn, kết quả cô nhận ra số lần cô đeo để nấu ăn cho chồng và con trai ít hơn nhiều số lần chồng cô đeo để làm đồ ăn cho vợ và con trai.

Mộc Như Lam khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng Mặc Khiêm Nhân một hồi lâu, cô mỉm cười đi lên trước, duỗi tay với lấy đĩa thịt xông khói nhỏ mới chiên bên cạnh. Mặc Khiêm Nhân thấy móng vuốt nhỏ đang với tới kia, nhẹ nhàng vỗ: "Nóng!"

Mộc Như Lam rút tay về, ôm eo hắn, sụt sịt: "Thật muốn ăn..."

"Xong ngay đây."

"Ừ." Ngoan ngoãn lên tiếng, gương mặt cô dán lên tấm lưng dày rộng hơn rất nhiều vẻ bề ngoài, cọ cọ như một chú mèo. Dù đã mấy năm, nhưng hương bạc hà sạch sẽ mát lạnh vẫn khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu và yên tâm.

Động tác của người đàn ông tạm ngừng lại, rũ mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm eo mình, đáy mắt lạnh nhạt gợn lên sự dịu dàng, nhỏ bé không đáng kể nhưng lại khiến người ta lạc lối.

Bởi vì chưa từng cho người khác, cho nên mới quý giá nhất.

Hắn thích Mộc Như Lam ôm, thích cô cố ý hoặc vô tình lộ ra sự chiếm hữu hắn. Hắn thích cảm giác bị cô chiếm hữu, bởi vì đó chính là thứ hắn muốn có nhất.

Mặc Khiêm Nhân không phải là một người quyết định tất cả mọi thứ sau khi suy nghĩ cặn kẽ, có đôi khi hắn cũng sẽ làm việc tùy ý theo cảm xúc, ví dụ như đột nhiên ném con trai đến nhà người thân để dính lấy vợ mình, ví dụ như ăn sáng xong sẽ ngồi ườn trên ghế sô pha xem phim với vợ, hay là bộ phim tình cảm hắn xem lần nào ngủ lần đấy.

"Đây cũng là một phần kế hoạch hả?" Hôm nay, Mộc-Như-Lam-hoàn-toàn-lẽo-đẽo-theo-chân-chồng ngẩng đầu lên hỏi từ lồng ngực hắn.

"..." Yên tĩnh. Hắn cũng không biết tại sao phải xem phim... Hình như lễ Tình nhân chính là có tiết tấu như vậy, ăn cơm xem phim hẹn hò sau đó về nhà... đi ngủ. Mặc-Khiêm-Nhân-có-IQ-rất-cao-nhưng-EQ-không-quá-cao không hiểu được phải cố ý tạo ra sự lãng mạn thế nào, có lẽ lập kế hoạch nhổ tận gốc nhóm người phạm tội nào đó sẽ dễ dàng với hắn hơn nhiều.

"Nếu không thì chúng ta xem " Hung quỷ nửa đêm " được không?" Biến-thái-cũng-có-EQ-không-cao-lắm cảm thấy xem bộ phim tình cảm õng a õng ẹo kia còn không bằng xem phim kinh dị có yếu tố linh dị cô thích nhất.

"... Không được."

Thế là cuối cùng, hai người cùng nhau ngủ trên ghế sô pha.

May mắn, lịch trình buổi chiều tương đối phong phú. Ăn xong cơm trưa, Mặc Khiêm Nhân đang chuẩn bị bắt đầu, chuỗi điện thoại phiền lòng ắt đến vào mỗi lần nghỉ lễ bắt đầu tới không ngừng, cuộc đầu tiên là của đứa con trai xui xẻo phiền lòng.

"Mommy! Hôm nay cậu lớn dẫn con đi Disney chơi! Daddy chưa từng dẫn Tiểu Khiêm Khiêm đi đâu!" Tiếng nói vừa vui vẻ vừa uất ức của Tiểu Khiêm Khiêm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Mặc Khiêm Nhân mặt không biểu tình, vì sao cậu không nói bố mình dẫn đi công viên hải dương bao nhiêu lần đi.

"Vậy lần sau bảo daddy dẫn con đi có được không?" Nhớ đến con trai bảo bối đáng yêu chết người không đền mạng kia của mình, Mộc Như Lam lập tức mềm lòng.

"Cậu trẻ còn tặng con rất nhiều đồ chơi! Daddy cũng chưa từng mua cho Tiểu Khiêm Khiêm!" Tiểu Khiêm Khiêm lần nữa lên án.

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt. Rốt cuộc là ai bưng dáng vẻ như người lớn ghét bỏ những món đồ chơi ngây thơ kia?

Cuối cùng, Tiểu Khiêm Khiêm tổng kết mục đích cuộc điện thoại này: "Mommy, Tiểu Khiêm Khiêm cảm thấy cậu tốt hơn daddy nhiều! Không muốn daddy! Không muốn..."

Mộc Như Lam nhìn đường dây điện thoại bị rút, sau đó nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân. Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn bình tĩnh, dường như chẳng làm gì cả, thản nhiên đưa tay ôm eo cô: "Em đi ra ngoài chút đi."

"Anh chắc chắn chứ?"

Đuôi lông mày Mộc Như Lam khẽ nâng, đôi mắt cong lên.

Trong công viên có không ít cặp đôi đang hẹn hò, lại chỉ có đôi này làm người khác chú ý nhất.

Sau khi bị người phụ nữ thứ hai thấp giọng kích động thét chói tai 'Thật đáng yêu', Mặc Khiêm Nhân mới nhận ra bây giờ mình đang ăn mặc như thế nào... Bởi vì quần áo ở nhà mặc rất thoải mái, nên hắn không cẩn thận đã quên dáng vẻ mình mặc đồ này thế nào...

Hắn nghiêng đầu nhìn Mộc Như Lam, nhìn thân thể thon thả cân xứng của cô được chiếc áo hoodie màu xám trắng bao bọc, mặc dù quần có hơi ngắn một chút, nhưng trông có vẻ rất đáng yêu và trẻ trung. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét bốn phía, chuẩn xác bắt được không ít gã đàn ông đang nhìn chằm chằm vợ hắn, thế là hắn quyết định nên trở về. Vì sao hắn lại muốn dẫn vợ mình ra ngoài cho người khác ngấp nghé vào lễ Tình nhân hôm nay chứ?

Mộc Như Lam vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười đi tới đi lui theo người đàn ông thoạt nhìn rất bận rộn, mặc dù cả ngày chẳng làm được chuyện gì, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị. Thật, chỉ cần nhìn Mặc Khiêm Nhân mặc bộ đồ đáng yêu này đi đi lại lại là đã cảm thấy tâm trạng bay bổng.

Khi màn đêm buông xuống, ăn xong bữa tối dưới ánh nến theo quần chúng, Mặc Khiêm Nhân còn đang suy nghĩ tối nay sẽ làm gì, Mộc Như Lam đã trực tiếp quyết định.

"Chẳng lẽ Khiêm Nhân không cảm thấy ban đêm nên làm chút chuyện nên làm vào ban đêm sao?" Người phụ nữ ngồi trên eo hắn trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đôi mắt đen rực rỡ như lưu ly khiến hắn không thể kháng cự.

"Cũng đúng." Hắn trở mình, đặt cô dưới thân, lạnh lùng nói hai chữ. Những nụ hôn nóng bỏng dồn dập rơi xuống như mưa to gió lớn...




Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
7 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: HNRTV, Heo kute, Murasaki, Tuấn Liên, Vân Cà Bông, Văn Bối Nhi, xichgo
     
Có bài mới 27.05.2022, 17:25
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 2
Thành viên cấp 2
 
Ngày tham gia: 20.04.2020, 16:51
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 56
Được thanks: 964 lần
Điểm: 64.05
Có bài mới Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 48
Ngoại truyện 7: Lễ Giáng sinh
Editor: spring
Beta_er: Chan
Nguồn: diendanlequydon

Nước Mỹ.

Bên ngoài tuyết lông ngỗng bay tán loạn, bao phủ thế giới thành một màu trắng xóa.

Cây thông Noel được trang trí rất đẹp, đối với người nước ngoài, đây là khởi đầu của một năm mới.

Kiến trúc mang màu trắng là chủ có tổng cộng hai tầng, gồm tầng một và gác lửng tầng hai, chỉ cần bước vào là có thể nhìn thấy ngay. Gác lửng là phòng ngủ, mặt sàn được phủ một lớp thảm lông xù, trong phòng có một chiếc giường lớn mềm mại và tủ quần áo màu trắng, hết sức ngăn nắp và thoải mái.

Lúc này, trên giường có một khối phồng lên, một đầu tóc đen nhánh xõa tung, mí mắt nhẹ nhàng khép lại, nhìn yên tĩnh bình đạm.

Chợt, trong lòng hắn như có thứ gì khẽ động đậy, sau đó một cái đầu nhỏ màu đen chui ra, gương mặt nhỏ trắng nõn như đúc ra từ cùng một khuôn với người đàn ông, quả thực là một phiên bản Mặc Khiêm Nhân thu nhỏ. Đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp, đảo quanh bốn phía, đang tìm kiếm gì đó. À? Mommy đâu?

Nhóc con mắc chứng ỷ lại mẹ nghiêm trọng, mỗi sáng, chuyện đầu tiên làm là tìm mommy sau khi tỉnh dậy.

Cái đầu nhỏ chuyển động, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, sau đó chui lại vào trong chăn. Chỉ chốc lát sau, cạnh giường xuất hiện một cái mông nhỏ, nhóc con len lén chạy xuống khỏi giường, dùng đôi chân ngắn nhỏ trắng trắng mập mập đi đến trước lan can, chen đầu vào giữa hai song lan can, nhìn xuống phòng khách và phòng bếp, nhưng vẫn không thấy mommy đâu. Thế là cậu lại chạy về chỗ tủ quần áo, tìm bộ quần áo nhỏ mình muốn mặc, rồi đặt mông ngồi xuống mặt thảm, dùng cả tay cả chân vụng về đáng yêu mặc vào.

Trong nhà vệ sinh tầng hai có hai cái bồn rửa tay, một cái thấp hơn, trên bệ đặt phiên bản mini của bàn chải đánh răng và các đồ dùng, hiển nhiên là để nhóc con sử dụng. Nhóc giống bố mình, đều là thiên tài có IQ cao, cậu tự nhận mình là một ông cụ non, không muốn được chăm sóc, mà ngược lại, cậu chính là hiệp sĩ đen phải chăm sóc và bảo hộ mommy luôn bị sài lang hổ báo nhìn chằm chằm!

Tự mặc tất và giày nhỏ, cậu chạy thùng thùng thùng vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng nho nhỏ đáng yêu để đánh răng, dùng khăn mặt nhỏ để rửa mặt, sau đó lấy lược nhỏ đứng trước gương chải tóc. Cuối cùng, cậu thưởng thức khuôn mặt nhỏ trắng nõn của mình, khoe khoang tỏ vẻ sau này lớn lên mình nhất định sẽ đẹp trai hơn daddy.

Xuống sảnh lớn ở dưới có hai đường tắt, một là cầu thang, một là cầu trượt.

Cầu trượt nối thẳng đến sảnh lớn hiển nhiên là chuẩn bị cho nhóc con, lần nào cũng bị thiên tài nhỏ ghét bỏ, nhưng đồng thời cũng không ngoài dự tính, cậu nhiều lần đặt mông ngồi xuống, trượt viu một cái xuống sảnh lớn, khóe miệng mang nụ cười thiên chân đáng yêu.

Chuông điện thoại vang lên, nhóc con đang chuẩn bị đến phòng bếp chuyển hướng, chạy thùng thùng thùng đến cạnh điện thoại rồi nhấc máy, giọng nói cực kỳ mềm mại đáng yêu vang lên: "Hello? Đây là nhà của Amon và Lan và Tiểu Khiêm Khiêm ~ Ai đấy nhỉ?" Tiếng Anh của cậu lưu loát, âm cuối hơi kéo dài, đáng yêu chết không đền mạng người nghe điện thoại.

Mặc Khiêm Nhân sớm đã tỉnh lại từ lúc con trai mình dậy, bây giờ hắn đang đứng trên gác lửng nhìn nhóc con phía dưới, khóe môi cong lên nhỏ đến mức chẳng thể nhận ra, điều không hài lòng duy nhất đại khái chính là tên nhóc này không phải con gái, quả nhiên mỗi người bố đều ghét nhất gã tình địch vĩnh viễn không đánh bại được - con trai!

"Á á á á á cô là cô Vô Ngân đây!" Mặc Vô Ngân tưởng tượng ra dáng vẻ của đứa cháu nhỏ của mình, đôi mắt sáng lấp lánh lên, á á á á thật sự quá là đáng yêu, thật sự đáng yêu chết mất! Thật muốn cướp nhóc từ nước Mỹ về mà á á á á á!

"Cô ơi ~" Từ tiếng Anh lại chuyển về tiếng Trung, vẫn trôi chảy đáng yêu như thường lệ: "Giáng Sinh vui vẻ ạ ~"

Từ nhỏ mommy đã dạy cậu phải làm một cậu bé lễ phép, cho nên mặc dù cậu luôn nắm chặt lấy quyền chủ động nhưng vẫn miễn cường xem như một quý ông nhỏ.

"Vui vẻ vui vẻ, cô nghe được tiếng Tiểu Khiêm Khiêm thì muốn không vui vẻ cũng không được. Tiểu Khiêm Khiêm có nhớ cô không?"

"Dạ không." Nhóc con cực kỳ thành thật, không để ý đến Mặc Vô Ngân đã bị tổn thương, nhóc tiếp tục thành thật nói: "Cháu muốn đi tìm mommy, không nói chuyện với cô nữa, tạm biệt cô." Nói xong, rụp một cái, dập luôn.

Nhóc con lại chuẩn bị vào bếp, kết quả điện thoại lại reo lên, cậu quay lại thùng thùng chạy đến chỗ điện thoại: "Alo? Đây là nhà của Amon và Lan và Tiểu Khiêm Khiêm đây ~ Ai vậy nhỉ?"

"Là cậu đây, mẹ cháu đâu?" Đầu kia truyền đến giọng nam trầm ấm hấp dẫn.

"Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ. Mommy không ở đây ạ. Tạm biệt cậu." Nói xong lại dập điện thoại cái rụp.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại lần nữa vang lên, cậu nâng má, bất đắc dĩ đi qua nghe.

Mặc Khiêm Nhân vừa uống nước vừa hăng hái nhìn con trai nhà mình bận rộn, điều phiền nhất vào lễ tết hàng năm chính là cả đống điện thoại, năm nay có thể giao toàn bộ cho cậu.

Khi cuộc điện thoại thứ năm tìm Mộc Như Lam gọi đến, khuôn mặt trắng nõn của nhóc con đã đỏ lên vì tức, lập tức cầm điện thoại lên rống to: "Mommy không có ở đây! Mommy là của Tiểu Khiêm Khiêm! Đừng lại gọi đến nữa!"

Mộc Như Lam bị tiếng rống đáng yêu của con trai nhà mình chọc cười, tiếng cười thanh thúy truyền đến đầu kia điện thoại, khiến động tác muốn cúp điện thoại của nhóc con dừng lại. Cậu để điện thoại đến gần tai, đang mừng rỡ muốn nói điều gì đó, bên cạnh lại có một bàn tay to duỗi đến, lấy luôn điện thoại trên tay cậu.

Tiểu Khiêm Khiêm tức giận trừng mắt nhìn daddy nhà mình, sao có thể so sánh chiều cao của đứa ba tuổi của cậu với ông bố cao 1m87 của mình, áng chừng kiễng chân cũng không cao đến bắp đùi hắn, chiều cao thực sự quá không cho lực.

Chốc lát sau, Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn con trai nhà mình đang hung hằng nhìn chằm chằm hắn, chơi xấu cầm microphone trên tay cho cậu, Tiểu Khiêm Khiêm lập tức nhận lấy, khuôn mặt nhỏ hung hăng lập tức thả lỏng lại: "Mommy..."

"Chào buổi sáng con yêu." Giọng Mộc Như Lam xuyên qua điện thoại vẫn hiền hòa và ấm áp như thường ngày, khiến cậu không muốn xa rời.

Tiểu Khiêm Khiêm nghe giọng nói của Mộc Như Lam, hốc mắt lập tức đỏ lên, đầy bụng uất ức bùng nổ, giọng nói đáng yêu mang theo tiếng khóc nức nở khiến người ta cực kỳ đau lòng: "Tiểu Khiêm Khiêm muốn đi tìm mommy, nhưng bọn họ vẫn luôn gọi điện thoại đến..."

"Để daddy nhận đi."

"Daddy đang ngủ..." Cậu giận dỗi nhìn Mặc Khiêm Nhân bên cạnh, hừ hừ, mommy là của cậu, phải chèn ép daddy mới được!

"Vậy cũng nên nhận." Mộc Như Lam không hề có áp lực dạy hư con của mình.

"Nhưng chúng nó sẽ vang lên suốt... Làm ầm ĩ đến daddy ngủ nướng..." Mặc dù rất ghét Mặc Khiêm Nhân luôn luôn tranh giành mommy với cậu, nhưng mỗi daddy đều là thần tượng và mục tiêu trong lòng con trai, cho nên ngoài Mộc Như Lam ra, trong lòng nhóc con Mặc Khiên Nhân vẫn rất quan trọng.

Mặc Khiêm Nhân khoanh tay đứng một bên, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt lạnh nhạt dần có nhiệt độ.

Mộc Như Lam lại bị bảo bối nhỏ nhà mình chọc cười, nghe được tiếng nói của hai người liền cảm thấy trái tim mềm nhũn. Lúc đầu cô chỉ muốn gọi điện thoại đến hỏi trưa nay họ muốn ăn chút gì không, kết quả nói đông nói tây một hồi lâu mới vào chủ đề chính.

...

Tuyết lông ngỗng không còn bay nữa, mấy tia sáng cắt qua tầng mây rơi xuống mặt đất, Mộc Như Lam cắm hai tay vào túi đi ra Sở Nghiên cứu, khóa cửa lại, vừa quay đầu thì thấy ngoài cửa sắt lớn có hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang chờ mình. Cô run lên, cong môi, sải bước đi tới.

"Chào buổi trưa, bảo bối nhỏ." Mộc Như Lam ra khỏi cửa sắt, cúi người ôm lấy nhóc con.

"Chào buổi trưa." Cậu ôm lấy cổ Mộc Như Lam, vừa thẹn thùng vừa vui mừng, chụt chụt thơm Mộc Như Lam hai cái, rúc vào hõm cổ ấm áp của cô. Không giống vẻ tự luyến và kiêu ngạo như ở trước mặt những người khác, ở trước mặt Mộc Như Lam, nhóc con này mãi mãi là dáng vẻ mèo con ngoan ngoãn ỷ lại người.

Xem đi, cho nên mới nói con trai là tình địch đánh mãi không thua.

Mặc Khiêm Nhân bị vắng vẻ ở một bên yên lặng nhìn tương tác ngọt ngào giữa hai mẹ con, hồi trước chưa có Tiểu Khiêm Khiêm tốt biết bao nhiêu, Mộc Như Lam kiểu gì cũng nhào vào lòng hắn trước tiên, giờ không chỉ không nhào vào nữa, ngược lại còn lấy cả ôm ấp của cô đi.

Cô không chủ động, hắn đã học được chủ động.

Hắn đi qua đó, khẽ xoay người hôn môi cô một cái, rồi đưa tay sờ sờ gương mặt cô, không cảm thấy quá lạnh, lúc này hắn mới đi đến bên cạnh xe mở cửa ở hàng ghế sau ra, để tính mạng hai người quan trọng nhất trong lòng hắn đi vào.

"Hôm nay nhận được rất nhiều điện thoại?" Mộc Như Lam đặt bảo bối nhỏ lên đùi mình, vừa xoa đầu cậu vừa mỉm cười cưng chiều hỏi.

Tiểu Khiêm Khiêm nằm trong lòng Mộc Như Lam, tay ngắn nhỏ ôm eo cô, không để ý đến ánh mắt bắn xuyên qua gương chiếu hậu của daddy phía trước, cọ cọ vào ngực cô, nhíu cái mũi nhỏ: "Thật nhiều ạ."

"Đều có những ai?"

"Cô Vô Ngân, cậu hư, ông nội, bà nội..." Cậu bẻ từng ngón tay nhỏ đáng yêu đếm, nghiêm trang giống ông cụ non.

Mộc Như Lam bị vẻ đáng yêu con trai nhà mình đánh gục, cô không nhịn được mà cúi đầu thơm thơm gương mặt trắng nõn của cậu, chọc cho nhóc con lại xấu hổ giấu mặt vào lòng Mộc Như Lam.

Thằng nhóc kia thật sự không phải đang ăn đậu hũ của vợ hắn đấy chứ?

Mặc Khiêm Nhân mặt không thay đổi nhìn về phía trước, đôi mắt thỉnh thoảng quét qua đằng sau qua kính chiếu hậu, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt ngẫu nhiên hóa thành thực chất, tét mông nhỏ của thằng nhóc thối kia! Đừng có mà tùy tiện cọ lung tung! Đó là người phụ nữ của hắn đấy!

Xem đi, cho nên mới nói con trai là tình địch đánh mãi không thua.

Mặc Khiêm Nhân bị vắng vẻ ở một bên yên lặng nhìn tương tác ngọt ngào giữa hai mẹ con, hồi trước chưa có Tiểu Khiêm Khiêm tốt biết bao nhiêu, Mộc Như Lam kiểu gì cũng nhào vào lòng hắn trước tiên, giờ không chỉ không nhào vào nữa, ngược lại còn lấy cả ôm ấp của cô đi.

Cô không chủ động, hắn đã học được chủ động.

Hắn đi qua đó, khẽ xoay người hôn môi cô một cái, rồi đưa tay sờ sờ gương mặt cô, không cảm thấy quá lạnh, lúc này hắn mới đi đến bên cạnh xe mở cửa ở hàng ghế sau ra, để tính mạng hai người quan trọng nhất trong lòng hắn đi vào.

"Hôm nay nhận được rất nhiều điện thoại?" Mộc Như Lam đặt bảo bối nhỏ lên đùi mình, vừa xoa đầu cậu vừa mỉm cười cưng chiều hỏi.

Tiểu Khiêm Khiêm nằm trong lòng Mộc Như Lam, tay ngắn nhỏ ôm eo cô, không để ý đến ánh mắt bắn xuyên qua gương chiếu hậu của daddy phía trước, cọ cọ vào ngực cô, nhíu cái mũi nhỏ: "Thật nhiều ạ."

"Đều có những ai?"

"Cô Vô Ngân, cậu hư, ông nội, bà nội..." Cậu bẻ từng ngón tay nhỏ đáng yêu đếm, nghiêm trang giống ông cụ non.

Mộc Như Lam bị vẻ đáng yêu con trai nhà mình đánh gục, cô không nhịn được mà cúi đầu thơm thơm gương mặt trắng nõn của cậu, chọc cho nhóc con lại xấu hổ giấu mặt vào lòng Mộc Như Lam.

Thằng nhóc kia thật sự không phải đang ăn đậu hũ của vợ hắn đấy chứ?

Mặc Khiêm Nhân mặt không thay đổi nhìn về phía trước, đôi mắt thỉnh thoảng quét qua đằng sau qua kính chiếu hậu, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt ngẫu nhiên hóa thành thực chất, tét mông nhỏ của thằng nhóc thối kia! Đừng có mà tùy tiện cọ lung tung! Đó là người phụ nữ của hắn đấy!

Mộc Như Lam mặc kệ hai tên đàn ông lớn nhỏ trong nhà tranh lên tranh xuống, cô rất thích trẻ con, thế là sau khi bị vẻ đáng yêu của bạn nhỏ ba tuổi nhà mình chọc trúng, cô vui mừng nói với chồng mình: "Chúng ta lại sinh thêm đứa nữa đi." Một cái quá ít, quả nhiên vẫn là muốn hai cái mới "Tốt".

"Không được."

"Không muốn!"

Cuối cùng, Mặc Khiêm Nhân cùng con trai có một lần ăn ý.

Mặc Khiêm Nhân nhìn con trai, lại nhìn Mộc Như Lam, ho khan một cái: "Trừ phi là con gái." Nói thì nói như thế, nhưng nếu thật có thai, là nam hay nữ cũng không thể không cần, cho nên lời này thuần túy là dùng để dỗ vợ mình. Một thằng nhóc đã chiếm một nửa vợ hắn, thêm cái nữa thì liệu còn phần của hắn không?

"Không muốn!" Tiểu Khiêm Khiêm tiếp tục kháng nghị, ôm mommy không buông tay, "Mommy là của một mình con!"

Mặc Khiêm Nhân quét mắt lạnh qua, không phải của cậu, là của hắn.

Tiểu Khiêm Khiêm dùng mắt to trừng lại, là của cậu!

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hai cha con tranh sủng, trong lòng quyết định, đêm nay đuổi nhóc con về phòng nhỏ của cậu đi ngủ, cô muốn tiếp tục cùng Mặc Khiêm Nhân tạo vật nhỏ đáng yêu ~

------ Đôi lời muốn nói ------

Ừ, mấy chương ngoại truyện về một nhà hạnh phúc của Lam Lam và Khiêm Khiêm như này cũng đủ rồi. Oke, tiếp theo tôi sẽ bắt đầu ngoại truyện nghiêm chỉnh! Yêu yêu!



Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
8 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: Cúc hoạ mi, HNRTV, Heo kute, Murasaki, Tuấn Liên, Vân Cà Bông, Văn Bối Nhi, xichgo
Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  
Trả lời đề tài  [ 485 bài ] 
           
 



Đang truy cập 

Thành viên đang xem chuyên mục này: VanaNguyen và 149 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Hi, Khách 
Anonymous

Tên thành viên:

Mật khẩu:



Đề tài nổi bật 
1 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 205, 206, 207

2 • [Hiện Đại] Sơn Nam Hải Bắc - Parace

1 ... 21, 22, 23

3 • [Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)

1 ... 232, 233, 234

4 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

5 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

6 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

7 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

8 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

9 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

11 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

13 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt

1 ... 87, 88, 89

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

16 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487

18 • [Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô

1 ... 198, 199, 200

19 • [Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

1 ... 41, 42, 43

[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 39, 40, 41


Thành viên nổi bật 
Only Me
Only Me
ChieuNinh
ChieuNinh
đêmcôđơn
đêmcôđơn
vanvan6293
vanvan6293

Khách

Khách

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua Đôi bướm xanh
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Bướm xanh đen
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Cung Bọ Cạp
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Ác quỷ dễ thương
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Xe hơi quà tặng
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua Vòng tay đá quý
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn ngọc trai
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Ngọc trai đen 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua Trái tim đá xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua Tim đỏ
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Mề đay đá Oval
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua Dây chuyền đá Garnet và Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn nam
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua Ngọc xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn cặp cho tình nhân
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua Dây chuyền đá Peridot
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Chuồn chuồn Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Cặp nhẫn kim cương
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua Nhẫn đá Topaz xanh London 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua Dây chuyền đá ruby
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua Mề đay đá Garnet 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 5
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua Mề đay đá Citrine 3

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.