Diễn đàn Lê Quý Đôn



Tạo đề tài mới Trả lời đề tài  [ 814 bài ] 

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

 
Có bài mới 27.12.2021, 09:07
Hình đại diện của thành viên
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: 05.09.2016, 16:47
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 997
Được thanks: 8314 lần
Điểm: 43.66
Có bài mới Re: [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên - Điểm: 77
Chương 99.4: Kết cục cuộc chiến (I)

Edit: Mavis Clay

“Tiểu tử Vân gia, đánh không lại nên muốn tự hủy?” Nham Dạ Trên không lạnh lùng nói, tràn đầy giễu cợt.

Vân Khải nhìn máu đỏ chảy ra từ lòng bàn tay mình, bàn tay tăng sức, vỗ mạnh xuống đất. Đau đớn và ấm nóng từ dòng máu bên dưới hòa vào nhau, Vân Khải có thể cảm nhận được rất rõ dòng máu đang thiêu đốt và sôi trào trong cơ thể mình.

Huyết mạch Triệu Hồi Sư biến dị, lúc này hoàn toàn được thức tỉnh.

Nhiệt độ trong cơ thể lan ra, thông qua máu thấm vào lòng đất bên dưới.

“Dùng máu của ta để gọi ngươi.” Vân Khải gầm lên, nhiệt độ dưới lòng bàn tay tăng cao. “Ra ngoài!”

Kèm theo tiếng rít gào là ánh sáng bùng ra từ dòng máu, mặt đất đột nhiên xuất hiện khe nứt, nhanh chóng sụp đổ.

Một tiếng thét kỳ lạ truyền ra, kèm theo đó là một bóng dáng khổng lồ chui lên từ dưới đất.

“Đó… đó là cái gì?” Vẻ mặt Nham Dạ trở nên cứng đờ, nhìn thứ to lớn chui ra từ mặt đất rồi dừng lại giữa không trung, con ngươi co rụt lại, đó là… đó là…

Là Rồng!

Vân Khải giương mắt nhìn hình thể to lớn dừng lại giữa không trung, một ngọn lửa màu đen bao phủ toàn thân nó, giống như sinh ra từ ngọn lửa. Thân rồng khổng lồ chiếm giữ bầu trời, trên lưng là đôi cánh khổng lồ, đôi mắt rồng mở ra, tỏa ra kim quang lấp lánh.

Là Kim Long? Vân Khải ngạc nhiên, Kim Long Ám hệ… Chưa bao giờ nghe nói!

“Gọi ta không phải Phong Thanh Huyền mà lại là ngươi?” Miệng rồng mở ra, âm thanh âm trầm như tới từ thời đại xa xôi, làm cho người ta nghe thấy chỉ muốn chạy đi, Vân Khải vẫn chìm trong kinh ngạc, đây chính là ma thú khế ước của Phong lão tiền bối, Kim Long Ám hệ!

“Có việc muốn cầu xin, mong tiền bối tha lỗi.” Vân Khải nói, hắn rất rõ, ma thú do hắn sử dụng máu gọi ra nếu như không muốn Triệu Hồi Sư như hắn làm chủ nhân, hắn chỉ đang sử dụng sức mạnh của mình, mượn dùng mà thôi.

“Nếu là Phong Thanh Huyền làm thế, vậy cũng được.” Con ngươi vàng óng nhìn Vân Khải, áp lực cực lớn lan tới, Nham Dạ cũng khó bảo trì được bình tĩnh như lúc đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu tử Vân kia kia đâu phải Triệu Hồi Sư, sao lại gọi ra được con rồng này?

“Muốn ta làm gì?” Kim Long Ám hệ lên tiếng, không làm bất kỳ điều gì lại mang tới uy áp nặng nề, Vân Khải không khỏi thở phào, “Xin tiền bối, là để đối phó với Triệu Hồi Sư toàn hệ.”

“Toàn hệ Triệu Hồi Sư?” Ánh mắt Kim Long quét tới, khi thấy vị truyền kỳ Vân gia kia đột nhiên cười lên khinh thường, “Cái kia chỉ là cái xác không mà thôi, Triệu Hồi Sư? Tử hồn thì sao có thể gọi được ma thú?”

Nham Dạ thất kinh. Rốt cuộc nó có thân phận gì, lại có thể nhìn một phát đã biết được?


“Rỗng? Nói như vậy, đám ma thú khế ước này…” Vân Khải kinh ngạc, Kim Long Ám hệ nói, “Chẳng qua là thuật che mắt, cũng là thú hồn đã chết mà thôi.”

“Vèo!” Công kích ám hệ đánh tới, ngọn lửa đen trên người gào thét, cản lại toàn bộ công kích ngược trở về, “Phế vật cỏn con, chỉ bằng ngươi cũng dám đánh ta?” Kim Long ám hệ nói, Nham Dạ không khỏi tái mặt, nàng là một trong tứ trưởng giả, cường giả Thần Tôn. Công kích của nàng lại bị một sự cản lại đầy hời hợt đánh tan, ma thú này… rốt cuộc là ai?

“Nếu mục tiêu của ngươi là cái xác rỗng kia thì ta thành toàn cho ngươi.” Kim Long Ám Hệ hoàn toàn không coi Nham Dạ ra gì, đuôi rồng khổng lồ bổ ngang trời, ngọn lửa đen hừng hực đánh náy bảy thú hồn trống rỗng. Chỉ trong một hành động đã hóa tất cả thành hư không.

“Khoan! Đó là linh hồn người Vân gia ta!” Vân Khải hét lên, nhưng tốc độ Kim Long ám hệ quá nhanh, ngọn lửa đen nháy mắt nuốt chửng mọi thứ. Vân Khải chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Hừ! Chẳng qua chỉ là một mảnh linh hồn tạo thành, không phải linh hồn thực sự.” Kim Long ám hệ nói, đầu Vân Khải như muốn nổ tung, mảnh linh hồn… Chẳng lẽ Huyết Hồn đã làm chuyện giống như hắn với vị truyền kỳ Vân gia kia? Phân chia linh hồn?

“Đáng ghét!” Vân khải gầm nhẹ, Huyết Hồn ghê tởm! Hèn hạ! Vô sỉ!

“Ta phải đi rồi, chỉ là trước khi đi, phải dạy dỗ một chút phế vật cỏn con dám đánh ta.” Ngọn lửa trên người Kim Long ám hệ đột nhiên bùng lên, Nham Dạ thấy thế lập tức xoay người muốn chạy, đôi mắt Kim Long ám hệ hiện lên sự tà ác, đuôi rồng mạnh mẽ đảo tới, dù Nham Dạ có muốn tránh cũng không kịp được. Đòn giáng mạnh mẽ nặng nề đánh lên người Nham Dạ, làm nàng ta bị đánh bay rơi thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.

“Nói cho Phong Thanh Huyền biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm hắn.” Kim Long Ám hệ nói xong, ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng biến mất.

“Ưm!” Nham Dạ bị đánh xuống đất mặt đầy máu, toàn thân bị nện tới khảm xuống đất, áo choàng trên người rách nát, đôi mắt Nham Dạ quắc lên, vừa rồi gần như muốn bay nửa cái mạng của ả. Ả không thể tiếp tục ở lại đây, phải lập tức rời đi.

Bàn tay run rẩy nắm chặt vào hư không, muốn rạch ra một khe nứt không gian, một bóng người lao tới, sức mạnh nặng nề đánh lên người Nham Dạ.

“Ưm!” Toàn thân mềm nhũn, nàng ta ngã lại xuống đất, ngửa đầu lên nhìn gương mặt đang tràn đầy hận ý và đôi mắt lạnh lẽo kia, đột nhiên cười lên, “Tiểu tử Vân gia, không ngờ lại thua trong tay ngươi, là ta thất toán…”

Vân Khải cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vươn tới nắm chặt cổ Nham Dạ, kéo nàng ta ra khỏi hố đất treo lủng lẳng trên không.

“Vân Khải!” Một tiếng gọi, Vân Khải nghiêng đầu, Ẩn Nguyệt đã đánh xong, trên người có không ít vệt máu. “Con rồng vừa rồi… là ngươi gọi sao?” Ẩn Nguyệt dè dặt hỏi, tình huống vừa rồi khiến nội tâm nàng khá rung động. Rồng đó… là gì? Chẳng lẽ hắn cũng là Triệu Hồi Sư?

“Những điều này sau rồi nói cũng không muộn.” Vân Khải nói, ngón tay vẫn vươn máu nắm chặt, Nham Dạ lập tức ho khan, có chút khổ sở, Ẩn Nguyệt thấy thế đôi mắt hơi lóe lên, không nói gì.

“Huyết Hồn đặt linh hồn của Triệu Hồi Sư toàn hệ Vân gia ở đâu? Nói!” Vân Khải giận dữ, Nham Dạ nghe xong giật khóe miệng, “Tiểu tử Vân gia, ngươi hỏi ta làm gì, ta sẽ không nói cho ngươi biết, đừng phí sức nữa.”

Vân Khải nheo mắt, ngón tay siết lại, “Không nói? Ta có rất nhiều cách hành hạ người, muội muội Vân Phong ta cũng làm rất nhiều lần rồi, ta nhớ ngươi không phải không biết.”

Nham Dạ cười lạnh, “Tùy ý ngươi, tiểu tử Vân gia, ta nên thay Hồn Chủ nói lời cảm ơn, Vân gia các ngươi thật sự cống hiến không ít cho Huyết Hồn đâu. Ha ha ha! Ư!”

Tay Vân khải tăng sức. “Rắc rắc!” Tiếng xương vỡ vang lên, Nham Dạ nghiêng đầu sang một bên không còn hơi thở. Một thứ màu đen trôi ra từ trong cơ thể nàng, bàn tay Vân Khải đánh một luồng năng lượng tới, vật màu đen nhanh chóng vỡ vụn, tiếng linh hồn kêu lên thảm thiết, hoàn toàn tan thành mây khói.

Vân Khải ném thi thể trong tay đi, không thèm liếc nhìn nữa, sải bước về phía trước thì lại phát hiện Ẩn Nguyệt vẫn còn đang ngốc lăng.

“Ngươi không đi à?” Vân Khải hỏi, Ẩn Nguyệt quỳ dưới đất, nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu, “Ta ở đây, ngươi đi trước đi.”

Vân Khải nhìn nàng một hồi, không nhiều lời nữa sải bước đi, nhìn vết thương trong lòng bàn tay, nghĩ tới những câu nói của Nham Dạ vừa rồi, bàn tay nắm chặt lại. Máu tươi kèm theo đau đớn lan ra, Huyết Hồn, nếu không giết chết toàn bộ các ngươi sao có thể khiến anh linh Vân gia an nghỉ?

               ***

“Vèo vèo!” Hai người không ngừng xuyên qua mây mù, Khúc Lam Y hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Ngao Kim, “Sao thế?” Hắn nhướng mày, Ngao Kim nhíu mày, “Không rõ lắm, ngay lúc vừa rồi hình như ta nhận thấy hơi thở của đồng tộc.”

“Đồng tộc?” Khúc Lam Y ngờ vực, Ngao Kim gật đầu, “Chỉ một chốc mà thôi, sau đó thì nhanh chóng biến mất, nên ta cũng không chắc là cảm giác của mình có chính xác hay không.”

Khúc Lam Y không nói gì nữa, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, “Hồng Long phản bội đang ở đại lục lớn, sẽ không xuất hiện ở đây.”

“Không phải là Hồng Long… Ta cảm nhận được, là hơi thở của Kim Long.” Ngao Kim nói, Khúc Lam Y sửng sốt, “Kim Long? Ngao Kim, ngươi đang tấu hài đấy à?”

Ngao Kim nhíu mày, “Chỉ mong là ta đang nói đùa, nếu trong tay Huyết Hồn có Kim Long… thì khó giải quyết.”

“Hy vọng cảm giác của ngươi là sai.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, “Không biết phía Vân Phong thế nào, nếu nàng chọn đúng hướng ra thì tốt rồi.”

Ngao Kim nhướng mày, “Với thực lực của nha đầu cộng thêm Thích Vân, chắc không thành vấn đề, cứ tiếp tục đi như thế này thì khi nào tới điểm cuối? Chúng ta có cần phải tính tới việc đổi hướng không?”

Ngao Kim cũng dừng lại, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, nhỏ giọng nói, “Đây là sương mù tử thần không thể phá vỡ sao?”

Khúc Lam Y trầm mặc, sau đó lắc đầu, “Ta và ngươi cũng không phải là chưa từng thử, xem ra phải đổi hướng khác rồi, nếu phía tiểu Phong Phong bên kia cũng như thế…”

“Khà khà khà, mở miệng ngậm miệng vẫn không rời khỏi được Vân Phong.” Một giọng nói vang lên, ánh mắt Ngao Kim quét về hướng khác, “Ra ngoài!”

Ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, giọng nói này… là Ngọc Liên.

“Ra ngoài.” Khúc Lam Y nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lẽo, sương mù dày đặc xung quanh dần tản đi, hai bóng người đứng trên hư không, áo choàng bao bọc toàn thân, Khúc Lam Y ngước nhìn gương mặt tái nhợt, nói, “Ngọc Liên, ngươi không chỉ phản bội Nạp Khê tộc, còn từ bỏ huyết mạch của bản thân, lúc trước để lại cho ngươi một mạng là ta và phụ thân quá nhân từ rồi.”

“Ngọc Liên? Chính là kẻ phản đồ Nạp Khê tộc?” Ngao Kim nhìn về phía Ngọc Liên, nàng ta đứng đó, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, đôi mắt lại lộ vẻ tà ác.

“Phản đồ? Sao ta phản bội Nạp Khê tộc được? Đều là tại Vân Phong! Nếu không phải là ả thì sao ta bị trục xuất khỏi tộc?”

Khúc Lam Y cười lạnh, “Tới bây giờ ngươi vẫn muốn đẩy toàn bộ sai lầm lên người Vân Phong, hoàn toàn không hề biết hối cải.”

“Hối cải? Ha ha ha ha! Ta cần gì phải hối cải? Là Nạp Khê tộc đuổi ta! Là các ngươi vứt bỏ ta! Chỉ vì một người của Vân gia mà các ngươi đuổi đi đồng tộc của mình. Ta cần gì phải hối cải? Ta ước gì Nạp Khê tộc gặp tai họa bất ngờ.” Ngọc Liên cười liên cuồng, lời nói tràn ngập thù hận. Sau đó nhỏ giọng, “Chỉ là Lam Y ca ca, nếu huynh chịu, ta sẽ bảo vệ huynh không chết, chỉ cần huynh chịu ở bên cạnh ta, ta sẽ đối tốt với huynh.”

“Không cần, ta thà chết chứ không chọn ngươi.” Khúc Lam Y nói, Ngao Kim cười ha hả, “Nói hay lắm! Nữ nhân như thế dù chết cũng không cần.”

Ngũ quan Ngọc Liên trở nên vặn vẹo, áo choàng trên người nhấc lên. “Được, hay lắm! Ngươi đã không cần cơ hội cuối cùng mà ta cho, thay vì để Vân Phong đoạt được ngươi, chi bằng ta tự tay giết chết ngươi.” Cánh tay tái nhợt từ trong áo choàng đưa ra, đột nhiên xích đen xuất hiện, Khúc Lam Y và Ngao Kim tách ra tránh đi, sợi xích dừng lại một nơi nào đó trong hư không, sao đó từ điểm đó vỡ ra, bốn sợi xích đen lại xuất hiện bắn về bốn hướng.

“Vèo!” Bóng đen còn lại cũng bắt đầu cử động đánh về phía Khúc Lam Y, lại bị buỗi xích đen chắn lại. “Nạp Khê Lam Y là con mồi của ta! Chỉ có thể do ta giết hắn! Tự tay giết chết hắn.” Ngọc Liên như kẻ điên kêu lên, khàn cả giọng.

“Quả đúng là kẻ điên.” Bóng người còn lại khinh thường lầm bầm, sau đó chuyển lại lao về phía Ngao Kim, Khúc Lam Y thấy thế hét lên, “Ngao Kim! Hắn là một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn, đừng khinh thường!”

“Hiểu rồi!” Ngao Kim hét lại đáp, cùng đánh nhau với bóng người còn lại kia.

Khúc Lam Y di chuyển tránh đi từng sợi xích đen lao về phía mình, thực lực Ngọc Liên này tăng cao không ít, nếu không với tiêu chuẩn thực lực trước đây của nàng ta sao có thể áp lực được lên hắn? “Ngọc Liên! Ngươi thật sự đã chối bỏ mọi thứ?” Hắn tung chưởng, một vệt sáng quét qua chặt đứt vài gốc xích.

“Ta đã nói, không phải ta chối bỏ mọi thứ mà là các ngươi ruồng bỏ ta.” Ngũ quan vặn vẹo mang theo tức giận và thù hận, xích đen múa may cuồng loạn, chiếm khắp cả không gian, “Rắc rắc lách cách!” Sợi xích theo sự điều khiển xuyên qua khắp nơi, nháy mắt dệt thành tấm lưới đen lớn, bao phủ xung quanh Khúc Lam Y.

“Lam Y ca ca, tình cảm của ta với huynh không hề ít hơn ả ta, tại sao huynh không chọn ta? Là ta gặp được huynh trước. Là ta tới bên cạnh huynh trước.” Tiếng rống giận liên tục vang lên, là chấp niệm với tình cảm trong lòng quá lớn đến hóa thành ma.

“Trong mắt của ta chưa bao giờ có ngươi!” Khúc Lam Y lạnh lùng bác bỏ, nhìn xích đen hóa thành lưới giăng kín trời, ngược lại vô cùng tỉnh táo, đứng ở giữa không làm bất cứ điều gì.

“Ha ha ha ha ha! Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta? Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ta!” Tiếng gào thét tức giận vang lên, sợi xích như thanh kiếm đâm về phía giữa không gian. Khúc Lam Y không làm bất kỳ điều gì, xích đen cuối cùng hóa thành gai ngọn, nháy mắt là có thể xuyên qua được cơ thể con người yếu ớt.

“Ầm!” Ánh sáng xuất hiện quanh thân Khúc Lam Y, bao bọc hắn hoàn toàn trong đó. Xích đen bị cản lại hoàn toàn ở bên ngoài, cơ bản không thể lại gần được.

“Quang Nguyên Tố? Từ khi nào mà quang nguyên tố của ngươi lại cường đại như thế?” Ngọc Liên xuất hiện ở một nơi nào đó trên tấm lưới đen, đôi mắt tò mò nhìn Khúc Lam Y, hắn ngẩng lê, “Huyết mạch của Nạp Khê tộc thì sao một phản đồ như ngươi có thể biết hết được?”

“Xoẹt!” Mấy chùm sáng đánh ra, Ngọc Liên ngửa đầu cười to, sợi xích quơ múa tạo thành lá chắn cản lại toàn bộ công kích quang hệ ở bên ngoài. Khúc Lam Y không khỏi nhíu mày, vậy mà nàng có thể cản lại được toàn bộ?

“Lam Y ca ca có phải thật tò mò làm sao ta có thể cản lại toàn bộ công kích của ngươi không?” Ngọc Liên cười điên cuồng, “Chỉ tiếc không có Vân Phong ở đây, nếu nàng ta có ở đây, ta sẽ tự tay kết liễu ả, để cho người hiểu, ta mạnh hơn ả gấp không biết bao nhiêu lần.”

“Ngươi luôn luôn thua kém nàng!”

Ngọc Liên nghe xong, ngũ quan dữ tợn, sau đó cười nhẹ, “Ta đã sớm không còn là Ngọc Liên thực lực bình thường trong quá khứ nữa rồi, không còn là Ngọc Liên có thể bị ả Vân Phong giẫm dưới lòng bàn chân. Ta bây giờ đã có sức mạnh linh hồn cổ xưa nhất của Nạp Khê tộc!”

“Ngươi nói gì?” Con ngươi Khúc Lam Y co rụt lại.

“Ha ha ha ha! Ngạc nhiên không?” Ngọc Liên cười lên điên cuồng, vô cùng hài lòng.

Bàn tay Khúc Lam Y nắm chặt, đáy mắt dần hiện điểm đỏ, người sáng lập Nạp Khê tộc biến mất quả nhiên có liên quan tới Huyết Hồn. Vốn cho rằng sẽ là một trong tứ trưởng giả, lại không ngờ lại ở trong cơ thể ngọc Liên. Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn với Nạp Khê tộc. Sao có thể cho phép kẻ phản bội làm ô nhục linh hồn của người sáng lập?

“Ngọc Liên, kẻ đáng chết!” Khúc Lam Y nói, hàm răng nghiến ken két, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tức giận bất cứ điều gì vì Nạp Khê tộc, gần như không quan tâm lắm tới chuyện Nạp Khê tộc. Nhưng bây giờ tôn nghiêm của Nạp Khê tộc sẽ không tha cho kẻ phản bội kia, vinh dự của Nạp Khê tộc không cho phép ả làm nhơ.

“Lam Y ca ca, ta thật sự không hy vọng huynh chết, nhưng mà… Ta muốn tự tay giết chết ngươi, ta không cho phép Vân Phong có được ngươi!” Ngọc Liên gầm lên, bàn tay móc lại với nhau, sức mạnh khổng lồ từ trong người ả xông ra, ngưng tụ lại giữa lòng bàn tay.

Đó chính là sức mạnh của Nạp Khê tộc. Khúc Lam Y cắn răng, đôi mắt trở nên đỏ như máu. Bánh răng trên ngực dần chuyển động lan ra toàn thân, thậm chí màu đỏ ở ngực còn lan lên tới mặt.

Hai loại ánh sáng và bóng tối lấp lánh trên người Khúc Lam Y, cội nguồn quang hệ như mặt trời nhỏ tỏa ra tia sáng chói lóa trong cơ thể hắn. Hoa văn đỏ, đôi mắt đỏ, đôi tay Khúc Lam Y đan lại với nhau, hai màu sắc trắng và đen được hắn dung hợp mạnh mẽ lại với nhau.

Tiếng cười điên cuồng của Ngọc Liên quanh quẩn trong không gian, Khúc Lam Y cắn răng, giằng co với sức mạnh của người sáng lập ra Nạp Khê tộc, hắn không chắc có bao nhiêu phần thắng. Điều duy nhất mà hắn biết là hắn có niềm tin.

“Ầm!” Hai tay Ngọc Liên mở ra, sức mạnh ngưng tụ gào thét, chấn động cả sơn hải.

Khúc Lam Y gầm lên giận dữ, sức mạnh trong cơ thể bùng ra, trắng đen quaanslaays nhau như hai hàng song song cùng tiến lên.

Va chạm vào nhau! Vỡ tung! Dư chấn sức mạnh lan ra đánh bay mọi thứ. Toàn bộ sợi xích đen bị hủy.

Nham Di đang đấu với Ngao Kim không khỏi hơi dừng tay lại, cố gắng rút lui, Ngao Kim cảm nhận dư chấn của năng lượng, không ngờ sức mạnh bạo phát của tiểu tử Khúc Lam Y kia lại kinh khủng như thế.

Cát bay đá nhảy, chấn động cả một không gian, Ngọc Liên đứng trên hư không, nhìn bụi đất bên dưới dần tan đi, lộ ra một vũng máu lớn, không hề có bóng dáng của Khúc Lam Y. Ngọc Liên cười lên, “Chết rồi… Ta đã giết chết ngươi… Như vậy thì ả sẽ không thể có được ngươi… Ngươi là của ta!”

“Ầm!” Một cơn chấn động, một chùm sáng đột nhiên lóe lên trước mắt Ngọc Liên, làm nàng ta thất kinh. “Cái gì?”

“Vèo!” Ánh sáng khổng lồ đánh tới, xuyên qua toàn thân.

Ngọc Liên trợn to mắt, khó tin nhìn ánh sáng xuyên qua lồng ngực bản thân, đôi mắt nâng lên, một bóng người đứng giữa hư không, đôi mắt đỏ thắm lạnh lùng nhìn ả, đôi môi khẽ nói, “Đừng có xem thường sức mạnh của Nạp Khê tộc, kẻ từ bỏ huyết mạch như ngươi thì làm sao mà hiểu được?”

“Bụp!” Ánh sáng xuyên qua người đột nhiên vỡ ra, đôi mắt Ngọc Liên trợn to, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Huyết nhục tung tóe, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại.

“Vèo!” Công kích ám hệ đột nhiên đánh về phía Khúc Lam Y, hắn lảo đảo người muốn tránh né nhưng lại vừa tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích đánh tới.

“Ầm!” Một vệt vàng kim lấp lánh trước mặt Khúc Lam Y, một cái đuôi rồng vàng kim dài ngoằn chắn lại trước hắn, công kích ám hệ kia đánh lên cái đuôi rồng, không tạo thành bao nhiêu thương tổn. Kim Long gầm lên giận dữ, long trảo không chút khách khí vồ tới, Nham Di thấy đánh lén không được lập tức dịch chuyển, Ngọc Liên ngu xuẩn kia. Cho ả sức mạnh như thế vậy mà vẫn bị giết chết. Một hình gã làm sao có thể đối mặt được với hai người này?

Vẻ mặt Nham Di khó coi không ngừng lùi lại về sau, sau đó vẻ mặt ngẩn ra, lẩm bẩm nói, “Sao có thể… Nham Dạ chết rồi?”

Khúc Lam Y nghe vậy, mắt hơi lóe lên, Nham Dạ… Hình như là một trong tứ trưởng giả, chết rồi sao? Là ai đã ra tay? Là tiểu Phong Phong?”

“Coi thường các ngươi rồi! Lại có thể giết chết được Nham Dạ!” Nham Di âm ngoan gầm nhẹ, Ngao Kim hóa lại thành hình người, nghe vậy nói, “Mới chết có một? Sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch thôi. Tiếp theo lão tử sẽ khai đao tên thứ hai.”

Nham Di nhíu mày, cười lạnh, “Đừng đắc ý sớm quá, Hồn Chủ cho tới bây giờ chỉ để ý duy nhất có một, huống hồ… hắn cũng đã tới rồi.”

“Hắn là ai? Ngươi có ý gì? Nói rõ ràng cho lão tử!” Đôi mắt Ngao Kim hiện sát ý, Khúc Lam Y ngạc nhiên, toàn thân cứng lại. Chẳng lẽ hắn là chỉ…

“Ha ha ha ha, thú vị còn chờ ở sau!” Nham Di nói xong, toàn thân hóa thành một làn khó đen nháy mắt biến mất.

“Con bà nó, đứng lại cho lão tử.” Sức mạnh cười hãn đánh về phía Nham Di biến mất, nhưng chỉ xuyên qua đám sương mù. “Đáng ghét!” Ngao Kim nguyền rủa, toàn thân gồng lên, Khúc Lam Y nghiêm túc lại gần, Ngao Kim vội đữa tay đỡ, “Ngươi sao thế, không sao chứ?”

Khúc Lam Y vội lắc đầu, “Chúng ta quay lại theo đường cũ đi, sau đó truy theo hướng của Vân Phong.”

Ngao Kim sửng sốt, “Sao thế? Tiểu tử ngươi biết gì sao?”

Sắc mặt của Khúc Lam Y nặng nề hơn, “Hồn Chủ đó giờ chỉ để ý có một người, đó chính là Vân Phong. Chết tiệt! Lúc đầu ta quên mất điều này, từ đầu tới cuối, mục tiêu của Hồn Chủ chưa từng thay đổi. Tại sao lại muốn tách chúng ta ra, chính là để Vân Phong lạc đàn.”

“Nhưng chẳng phải có Thích Vân ở bên người nàng sao… Chẳng lẽ…?” Đồng tử Ngao Kim co lại, “Ý của ngươi là, chẳng lẽ Thích Vân…”

“Sao lúc đó ta lại để Thích Vân theo bên cạnh Tiểu Phong Phong chứ, phải là ta đi cùng với nàng, phải là ta.”

“Khúc Lam Y, ngươi bình tĩnh lại một chút!” Ngao Kim quát lên, vẻ mặt cũng nặng nề hơn, hai người một thân đầy máu quay trở về, “Nha đầu sẽ không có chuyện không hề có đề phòng, với thực lực của nàng cho dù Thích Vân có là người Huyết Hồn thì nha đầu cũng sẽ không thua thiệt. Nàng chính là Triệu Hồi Sư!”

“Đúng, ngươi đúng nói đúng… Tiểu Phong Phong là Triệu Hồi Sư, nàng có thể hóa giải hiểm nguy, nàng sẽ không sao.”

Lông mày Ngao Kim nhíu lại, tốc độ hai người đẩy nhanh hơn, trong lòng dần nôn nao. Nhanh hơn nữa, nhanh hơn chút nữa.

Tiểu Phong Phong sẽ không có chuyện gì. Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Vi phu tới đây.

Vân Phong đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, Thích Vân theo bên cạnh nhướng mày, “Sao thế?”

Vân Phong không trả lời, vừa rồi hình như nàng nghe thấy tiếng của Khúc Lam Y? Nhìn sương mù dày đặc xung quanh, Vân Phong hơi nhíu mày, chắc là ảo giác, sao nàng có thể nghe thấy tiếng Khúc Lam Y được? “Không có gì.” Vân Phong đáp, lại tiếp tục tiến lên, Thích Vân im lặng đi theo, sương mù phía trước có dấu hiệu tan đi, trong lòng Vân Phong không khỏi vui mừng, xem ra phía trước chính là lối ra?

Càng đi vè phía trước, sương mù càng mỏng, cuối cùng biến mất hoàn toàn, xuất hiện trước mặt Vân Phong là cánh cửa vô cùng lớn, phía trên khắc một chữ phồng thể to lớn, Vân Phong nâng mắt lên, vô cùng kinh ngạc.



Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
12 thành viên đã gởi lời cảm ơn Mavis Clay về bài viết trên: Heo kute, LinMin, Meo meo hồ tiên, Thao Pham, Ty Tồ, Vân Hy, anamini564, giap382014, kotranhvoidoi, lyquanhuyen, syrachen, thuyl
     
Có bài mới 31.01.2022, 16:45
Hình đại diện của thành viên
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: 05.09.2016, 16:47
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 997
Được thanks: 8314 lần
Điểm: 43.66
Có bài mới Re: [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên - Điểm: 77
Chương 100.1: Kết cục cuộc chiến (II)

Edit: Mavis Clay

Vân – một dòng họ cổ xưa, đây là chữ đã sớm hòa vào trong máu của Vân Phong, khắc trong xương tủy, lần này tái hiện trước mặt nàng. Vân Phong ngước nhìn chữ to không thể quen thuộc hơn kia, trái tim như bị phỏng.

Tại sao lại có chữ Vân, tại sao ở hang ổ của Huyết Hồn lại có chữ Vân, tại sao lúc này lại xuất hiện trước mặt của nàng?

Lòng Vân Phong hơi run lên, chẳng lẽ Huyết Hồn có liên quan gì tới Vân gia? Thân phận của vị Hồn Chủ này chẳng lẽ là…

“Vân…” Thích Vân bên cạnh lẩm bẩm, nhàn nhạt nhìn lướt qua Vân Phong, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Vân Phong im lặng, nàng không biết mình đang nghĩ gì nữa, đầu óc đột nhiên thoáng qua suy nghĩ điên rồ, khiến cho nàng chợt mất đi toàn bộ dũng khí tìm hiểu. Sau cánh cửa này là gì… chờ đợi nàng là cái gì đây?

“Ngươi sợ sao?” Thích Vân bình đạm nói, ánh mắt Vân Phong hơi giãy dụa, bàn tay nắm lại, sợ chứ… Nàng đúng là có chút khiếp đảm. Con chữ trước mắt này khiến nàng bỗng thấy hơi mê loạn. Thích Vân nhỏ giọng cười, “Nếu ngươi sợ, có thể quay đầu lại đấy.”

Vân Phong căng thẳng, quay đầu? Nàng không thể quay đầu. Cho dù chân tướng có tàn khốc như thế nào, nàng cũng không muốn nghĩ tới nữa, những gì nàng đã làm tới ngày hôm nay chỉ có thể đi tiếp chứ không thể quay đầu. Con đường này nếu không đi tới điểm cuối sẽ không kết thúc, mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nếu đúng như nàng nghĩ, nàng thật muốn thử xem đằng sau cánh cửa này rốt cuộc ẩn chứa điều gì.

Vươn tay ra, Vân Phong đẩy mạnh, chữ viết trên cửa nhanh chóng phân thành hai nửa, như thời gian trở thành chướng ngại vật, cánh cửa phát ra tiếng kêu già cỗi, như đã lắng đọng qua thời gian rất rất lâu.

Vân Phong hít sâu một hơi, sải bước đi vào trong, Thích Vân bình đạm nâng khóe môi, theo sau tiến vào.

***

“Khúc Lam Y!” Một tiếng gọi vang lên, làm hai bóng người đang thục mạng bay nhanh đột nhiên dừng lại, trong sương mù dày đặc có một bóng người đang tiến lại gần, lao ra khỏi sương mù, Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn lại không khỏi thở phào.

“Là ngươi sao, nhị ca của nha đầu.” Ngao Kim nói, Khúc Lam Y nhìn thoáng qua Vân Khải, nhận ra hắn cũng đã trải qua một phen khổ chiến, dường như còn thảm hơn so với hai người họ, sao mà nhiều máu thế?

“Là ai giao thủ với huynh mà trông huynh chật vật thế?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Khải hơi cau mày, “Không sao, một người Huyết Hồn mà thôi, còn không nhớ được tên cơ, phía các ngươi cũng là đường cụt sao?”

Khúc Lam Y gật đầu, “Nếu ta đoàn không nhầm, bất luận tiểu Phong Phong có chọn hướng nào, lối ra cũng chỉ mở với nàng.”

“Có ý gì?” Vân Khải nhíu mày, khí thế trở nên căng thẳng, Khúc Lam Y nghiêm túc nói, “Từ đầu tới cuối Huyết Hồn luôn coi tiểu Phong Phong là mục tiêu duy nhất, ngay từ lúc bắt đầu rồi.”

“Chết tiệt! Còn không mau đuổi theo?” Vân Khải nói to, lập tức tính phi thân lên trước, nhưng một tiếng kêu lại vang lên khiến ba người lập tức dừng lại, chỉ thấy có một bóng đen từ trong sương mù chạy tới, trông có vẻ cố hết sức, khi Trạch Nhiên toàn thân đầy máu xuất hiện giữa sương mù, ba người lập tức giật mình.

“Mộc Thương Hải sao thế?” Khúc Lam Y lập tức đi tới, Mộc Thương Hải đang nhắm hai mắt, chỗ lồng ngực bị xuyên thủng. Sắc mặt trắng như giấy, thậm chí còn hơi mong manh. Toàn thân Trạch Nhiên cũng đều là vết thương, y phục đã rách từ lâu, một tay đỡ lấy Mộc Thương Hải, một tay còn lại ôm cô bé đã sớm ngủ say.

Trạch Nhiên cẩn thận để Mộc Thương Hải xuống, cơ thể cũng không chống đỡ nổi nữa, đặt mông ngồi xuống, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ đứa trẻ trong ngực. Khúc Lam Y lập tức tiến lên kiểm tra thương thế của Mộc Thương Hải, thuận tay ném cho Trạch Nhiên một chai thuốc, hắn không nói lời nào đổ toàn bộ xuống họng.

“Đó là con của ngươi?” Vân Khải nhìn cô bé nằm trong lòng Trạch Nhiên, nhẹ giọng hỏi, Trạch Nhiên gật đầu, thở lấy hơi, “Làm phiền Thương Hải huynh… nếu không vì cứu con gái của ta, Thương Hải huynh cũng không trở nên…”

“Vẫn chưa chết được.” Khúc Lam Y kiểm tra thương thế nhanh chóng nói, “Trạch Nhiên nghe xong lập tức thả lỏng, “Các ngươi rốt cuộc đã gặp gì thế? Nếu không phải Mộc Thương Hải đặc biệt, e là bây giờ đã chết rồi.” Khúc Lam Y nhíu mày, nhìn Mộc Thương Hải đang ngất đi, rất khó tưởng tượng ra được hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nói ra rất dài dòng.” Trạch Nhiên nói, máu trong đôi mắt vẫn chưa tiêu tan, Ngao Kim nói, “Từ vết thương trên người ngươi hẳn cũng là một trận ác chiến, không sao là tốt rồi.”

Trạch Nhiên gật đầu, nhìn nữ nhi ngủ mê man trong ngực, không khỏi mỉm cười.

Khúc Lam Y đứng lên, giao một vật cho Trạch Nhiên, “Ngươi ở lại đây đi cùng Mộc Thương Hải, đợi sau khi hắn tỉnh lại thì cho hắn ăn thứ này. Sau đó ngươi ở lại đây chờ… Bất luận có động tĩnh gì cũng không được rời khỏi đây.”

Ánh mắt Trạch Nhiên trợn to, “Sao có thể được? Thương Hải huynh với ta….”

“Ngươi mang theo đứa trẻ con thì có thể giúp đỡ được gì? Huống hồ Mộc Thương Hải đã thành ra như thế này, không mang thêm phiền cho ta đã là vạn hạnh rồi.” Khúc Lam Y nhanh chóng chặn lại toàn bộ lời nói của Trạch Nhiên, hắn giật giật khóe miệng, “Dù là sự thật, ngươi cũng đừng nói ra thẳng thừng như thế chứ.”

Khúc Lam Y đứng dậy, “Nếu Mộc Thương Hải muốn nhất quyết đuổi theo thì nói cho hắn biết, nếu mong Vân Phong không còn bất kỳ đường lui nào thì hắn có thể đuổi theo.”

“Ý của ngươi là sao?” Trạch Nhiên trợn tròn mắt, Khúc Lam Y nhếch môi, “Dù sao cũng phải chừa đường lui chứ, cho dù lần này không thể thành công thì cũng phải toàn thân mà lui lại.”

“Ta hiểu rồi!” Trạch Nhiên gật đầu, Khúc Lam Y xoay người, Ngao Kim và Vân Khải suy tư, “Ba người chúng ta…” Khúc Lam Y nói tới một nửa chợt im lặng, Vân Khải nhíu mày khó hiểu, “Sao thế?”

Khúc Lam Y lộn cổ tay, ngọc bội truyền âm xuất hiện, mấy nam nhân đang không rõ nguyên do khi thấy ngọc bội sáng lên thì ngạc nhiên mở to mắt. Có thể liên lạc được với bên ngoài rồi sao?

Nhanh chóng rót hơi thở vào, ngọc bội truyền âm lập tức được kết nối, giọng nói truyền tới có chút đứt quãng, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là Diêm Minh.

“Khúc Lam Y…! Có nghe thấy không? Ta là Diêm Minh đây!”

Bàn tay Khúc Lam Y không khỏi siết ngọc bội chặt hơn, “Nghe thấy! Là ta đây!”

“…Thật tốt quá! Cuối cùng cũng kết nối được rồi… Liên lạc có vẻ không được ổn định cho lắm… ta nói ngắn gọn. Tình hình phía các ngươi bất luận là tốt hay xấu cũng phải tăng tốc lên.”

Mấy nam nhân nghe được lập tức nhíu mày, sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“…sức mạnh của Huyết Hồn cứ mãu không dứt, lực lượng của Liên Minh Đông Tây sợ là không trụ hơn được. Nếu Huyết Hồn cứ bất diệt như thế này, chiến dịch này… chúng ta khó thắng.” Tiếng Diêm Minh đứt quãng, lại vang lên vô cùng rõ ràng.

“Hiểu rồi! Cố chịu, cho chúng ta nhiều thời gian hơn.” Khúc Lam Y nói, ngọc bội truyền âm lóe lên vài cái, giọng Diêm Minh mơ hồ không rõ, “…Được... Biết rồi…”

“Phụt!” Liên lạc cắt đứt, cho dù có dùng cách gì nó cũng không hề sáng lên nữa, vẻ mặt Khúc Lam Y âm trầm thu lại ngọc bội, mấy nam nhân khác cũng sa sầm sắc mặt, tình hình chiến đấu bên ngoài không mấy lạc quan, bọn họ… không còn nhiều thời gian.

“Đi thôi, lãng phí giây nào là bất lợi giây đó.” Vân Khải nói, Ngao Kim gật đầu, “Đúng thế, phải diệt sạch Huyết Hồn càng nhanh càng tốt.”

“Chúng ta đi.” Khúc Lam Y thấp giọng nói, ba nam nhân sau đó xoay người lao về hướng của Vân Phong đã đi. Sương mù dày đặc nhanh chóng nuốt chửng mấy bóng người.

Trạch Nhiên nhìn nữ nhi ngủ say trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng phất qua gương mặt ngủ say của cô bé, hắn ôm chặt lấy cô bé, chiến dịch này… chắc chắn sẽ thành công.

“Vụt vụt vụt vụt vụt!” Ba bóng người nhanh chóng xuyên qua làn sương mù, khí thế trầm thấp tản ra quanh thân ba người, mặc dù là trong sương mù dày đặc, nhưng hai người vẫn không ngần ngại lao về phía trước.

“Sương mù dần nhạt đi rồi, xem ra lối ra ở phía trước.” Khúc Lam Y nhìn sương mù phía trước rõ ràng đã nhạt hơn rất nhiều, hiểu được đằng trước chính là lối ra.

“Có một cánh cửa!” Đôi mắt Ngao Kim sáng lên, nhìn về phía đằng xa phía trước, tốc độ ba người nhanh hơn, càng lại gần càng phát hiện, đúng như Ngao Kim nói, có một cánh cửa khổng lồ đang đứng sừng sững trước mặt.

“Trên cánh cửa kia hình như có khắc cái gì đó…” Vân Khải nheo mắt lại nhìn.

“Bất kể là gì thì cứ đuổi theo là biết.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, hai người khác cũng gật đầu, ba người thế như chẻ tre xông về phía trước.

“Vèo vèo vèo!” Ba bóng người xuất hiện cản lại bước chân của họ.

Ba trường bào màu đen không gió mà bay, áo choàng khắc hoa văn màu đỏ như đang thầm lóe lên ánh sáng khát máu, ba bóng đen đứng trước cửa lớn vẻ mặt lạnh lẽo. Khúc Lam Y cười lạnh, “Ba vị trưởng giả đã tới đông đủ, thật đúng là khó khăn.”

Ngao Kim nhướng cao ngọn mày, ba vị trưởng giả Huyết Hồn?

Người đứng chính giữa là Nham Tâm, bên cạnh nàng là Nham Di và một trưởng giả Huyết Hồn khác, ánh mắt Nham Di âm lãnh quét tới, “Là tên nào đã giết Nham Dạ?”

Khúc Lam Y và Ngao Kim theo bản năng nhìn về phía Vân Khải, Vân Khải lạnh lùng nhếch môi, “Nếu ta đã giết được một thì sẽ có thể giết được kẻ thứ hai.”

“Tiểu tử Vân gia, khẩu khí lớn nhỉ?” Nham Di sẵng giọng, “Với thực lực của Nham Dạ sao ngươi có thể giết nàng dễ dàng được?”

Vân Khải cười lạnh, Khúc Lam Y nhìn thế bày binh bố trận của ba người kia, “Xem ra không diệt trừ ba người các ngươi thì chúng ta không đi qua được rồi.”

Nham Tâm đứng giữa nhếch môi, “Tất nhiên rồi.”

Đôi mắt Khúc Lam Y hơi lóe, chuyện linh hồn của người Vân gia trong cơ thể Nham Tâm hắn và tiểu Phong Phong vẫn chưa từng nói, bây giờ… không cần nói nữa.

“Đã như vậy thì đánh cuộc một phen thử xem?” Ngao Kim chà xát đôi tay, vừa rồi đánh nhau hắn vẫn chưa hề phát huy toàn lực, bây giờ đúng dịp có thể để hắn đánh sảng khoái một chầu, cầu còn không được.

“Một chọi một, công bằng một chút.” Vân Khải lạnh giọng, ba nam nhân cười lên, nháy mắt ba bóng người tách ra, ba trưởng giả Huyết Hồn cũng thế, mấy bóng người va chạm nhau trên không, bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Vân Phong đã vào trong cửa chợt quay đầu lại, suy từ nhìn ra sau, vừa rồi hình như bên ngoài có tiếng động? Có phải là nhóm Lam Y đã tới rồi không? Vân Phong chợt dừng bước lại, Thích Vân cũng dừng lại, “Tính quay lại?’

Vân Phong nhíu mày, “Ta nên chờ nhóm của Lam Y.”

Thích Vân khẽ cau mày, “Những người đó? Dường như ngươi không còn nhiều thời gian đâu, huống hồ bây giờ quay lại kiểu gì?”

Vân Phong nhìn con đường sau lưng mình, nàng chỉ mới đi một lát thôi mà quay đầu lại đã phát hiện sớm không còn thấy được cánh cửa lúc đầu bước vào nữa, giống như đã đi qua ngàn dặm rồi vậy. Vân Phong xoay người, con đường dưới chân nàng vẫn đang chạy dọc về phía trước, trông không thấy được điểm cuối. Con đường này tối mịt mù, ngoại trừ bước tiếp nàng không còn lựa chọn nào khác.

Hít sâu một hơi, cũng không thể lui được nữa, đành phải đi tiếp thôi, như Thích Vân đã nói, nàng không còn thời gian để đợi nữa.

Vân Phong đi tiếp, chữ “Vân” vừa rồi vẫn lẩn quẩn trong đầu mình, vừa đi vừa nghĩ, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra, chữ “Vân” kia rốt cuộc có ý nghĩa gì nàng vẫn không rõ. Chỉ có thể bước tiếp trên con đường này, không được dừng lại.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Thích Vân hỏi, giọng nói trầm thấp, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước không hề quay lại.

“Chữ Vân kia.” Vân Phong nói thật, dù sao cũng chả sao, “Chữ Vân kia xuất hiện tại đây, đó là chỗ khiến ta nghi hoặc nhất.”

Thích Vân cười rộ lên, “Sống ở đâu thì yên ở đấy.”

Vân Phong giật khóe miệng, sống ở đâu thì yên ở đấy? Hắn không hề hiểu nội tâm nàng đang thấp thỏm lo lắng tới cỡ nào, Vân Phong nhìn về phía trước, con đường này phải đi tới bao giờ?

“Xoạt xoạt xoạt!” Bên cạnh Vân Phong đột nhiên có tiếng gì đó vang lên, như có trận gió thổi qua bên người nàng vậy, dường như còn có chút nhiệt độ, Vân Phong cảnh giác nhìn quanh, chỉ thấy một áng lửa đột nhiên bùng lên ở hai bên, tạo thành một con đường lửa sáng ngời, thắp sáng bốn phía vốn tối tăm trở nên rõ ràng.

Vân Phong nhìn cảnh tượng xung quanh, hai bên là vách tường thẳng đứng, trên vách tường có rất nhiều bức họa, Vân Phong nhìn cũng không kỹ lắm, lời nói của Thích Vân kéo lại sự chú ý của nàng, “Xem ra con đường này đã tới cuối rồi.”

Vân Phong quay đầu, đúng như Thích Vân nói, con đường phía trước có một khung cửa cao, bên trong mơ hồ tỏa ra tia sáng, Vân Phong khẽ nheo mắt lại, bước qua cánh cửa kia có phải nàng sẽ đối mặt với Hồn Chủ Huyết Hồn không? Nếu thật là thế, biết rõ mục đích của nàng vẫn không hề làm bất kỳ điều gì, thậm chí còn rất tự tin.

Vân Phong lạnh lùng nâng khóe môi, nhìn ánh sáng xung quanh, kiên định bước vào trong. Trong nhát mắt, một cỗ lực lượng từ lòng bàn chân xông thẳng vào cơ thể của nàng, Tinh Thần Lực không chút khách khí tụ hợp lại hoàn toàn đẩy lực lượng kia đi.

Vân Phong bước từ trong ánh sáng ra, đây là một nơi cực kỳ trống trải, chỉ có một chiếc ghế đá đặt trên đài cao, có một bóng người ngồi thẳng trên đó, áo choàng bao phủ toàn thân, hoa văn đỏ cực kỳ quen thuộc, Vân Phong trở nên căng thẳng, Hồn Chủ Huyết Hồn!

Tiếng cười vang lên một hồi, người ngồi trên ghế đá chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngấu như thiêu đốt từ lửa. Một cỗ uy áp cường đại bức tới, Vân Phong cắn răng, vững chân ở tại chỗ, lưng thẳng tắp không hề có ý khuất phục.

Thích Vân thì khẽ nhíu mày, không nói lời nào, trông bộ dáng có vẻ hơi khó giải quyết.

“Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế.” Người ngồi trên cao chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, gương mặt tái nhợt, đôi mắt hồng khát máu, gương mặt trẻ dường như không có dấu vết của năm tháng, đây chính là Hồn Chủ Huyết Hồn. “Vân Phong, tiểu nha đầu bỏ mạng năm đó lại có thể trở thành chướng ngại lớn nhất hiện giờ của ta, thật khiến Bản Thán phải giật mình.”

Đầu Vân Phong tê dại. Gã tự xưng là Bản Thánh? “Ngươi quả nhiên là Thánh Giả…” Vân Phong nói, nam nhân ngồi trên chiếc ghế trên cao kia kinh ngạc đứng lên, đôi mắt khẽ nheo lại, đôi mắt đỏ ngầu như có thể nhìn xuyên thấu cả linh hồn, “Ngươi lại có thể biết được danh Bản Thánh, hiểu biết không ít đấy, là Na Tà nói sao? Theo lý thì trí nhớ của nó sẽ không hồi phục mới đúng.”

“Chào ngươi, kẻ đáng ra đã chết.” Vân Phong trừng mắt lên, nam nhân nghe thấy câu đó đột nhiên cuồng tiếu.

“Ha ha ha, kẻ đã chết? Ta là Thánh Giả! Là cường giả duy nhất có thể nắm trong tay thế gian này. Ta là vĩnh sinh bất diệt!”

“Ngươi sai rồi. Trên đời này không hề có cái gọi là vĩnh sinh.” Không chút sợ hãi, Vân Phong cao giọng trả lời, cổ tay lộn lại, năm chiếc nhẫn khế ước xuất hiện trên ngón tay. Tinh Thần Lực khổng lồ làm dao động nguyên tố lực, năm hệ nguyên tố xuất hiện từ nhẫn khế ước đáp xuống bên cạnh Vân Phong.

Tiếng dã thú gào lên, ma thú khế ước hiện hình.

Hồn Chủ Huyết Hồn híp mắt nhìn năm ma thú dần thành hình sau tia sáng, lạnh lùng nhếch môi, “Năm hệ nguyên tố…”

“Chủ nhân, đó là Hồn Chủ Huyết Hồn?” Tiểu Hỏa lên tiếng, đôi mắt hiện lên sự căng thẳng, Lam Dực tỉnh táo nói, “Thực lực không dò được tới đáy, hơn nữa… mang lại cho ta một áp lực khó hiểu.”

“Ta sẽ không bỏ qua cho hắn vì dám đả thương Tiểu Phong.” Yêu Yêu nhe răng, thủy nguyên tố quấn quanh cơ thể hiện ra cơ thể trưởng thành quyến rũ, Nhị Lôi vẫn luôn im lặng, đôi mắt thâm trầm nhìn Hồn Chủ Huyết Hồn, Hỏa tỷ sa sầm mặt, “Đừng vọng động, cô bé con.”

“Hắn là Thánh Giả nắm giữ nguyên tố lực bảy hệ.” Vân Phong chậm rãi nói, năm ma thú khế ước đồng loạt trợn tròn mắt. Bảy hệ! Nắm giữ nguyên tố lực bảy hệ!

“Chủ nhân, hắn…” Lam Dực không biết nên nói gì, Vân Phong cười khẩy, “Tuy rằng nắm giữ bảy nguyên tố lực, nhưng hắn ta cũng chỉ là người đã chết. Chúng ta muốn thắng không hề dễ, nhưng không phải là không có khả năng.”

“Nói không sai, lão tử còn chưa bao giờ chưa đánh đã lui đâu.” Nhị Lôi nói, bàn tay nắm chặt lại, Hoa tỷ bật cười, “Nếu tiểu Vân Phong đã nói thế, thì có liều cái mạng già này cũng phải sống mái chiến đấu một phen.”

“Tiểu Phong! Ta bảo vệ ngươi!”

“Huyết Hồn còn nợ bản đại gia một mạng. Bản đại gia sao có thể bỏ qua được?”

“Chủ nhân, chúng ta sẽ không thối lui, điều này chủ nhân cứ yên tâm.”

Vân Phong mỉm cười dùng tâm niệm truyền âm, “Nghe kỹ đây, đây là một cuộc chiến chưa biết sống chết, chúng ta cũng có thể rời đi, cũng có thể táng thân ở đây. Cho dù sống hay chết ta cũng phải tiêu diệt Huyết Hồn!”

Năm ma thú khế ước cười lên, trăm miệng một lời, “Chúng ta đã sớm chuẩn bị với cái chết rồi. Đi cùng chủ nhân, mãi cho tới chết!”

Hốc mắt Vân Phong nóng lên, quát khẽ, “Phân tán! Tấn công!”

Năm bóng người hóa thành năm tia sáng lao về phía Hồn Chủ Huyết Hồn, Vân Phong lật tay lấy ra ma trượng của sư tôn, nàng vận lực Thần Tôn, tỏa ra uy lực thực sự của mình.

Hồn Chủ Huyết Hồn cười lạnh, trong mắt gã Vân Phong không đáng nhắc tới. Áo choàng tung lên, Ám Nguyên Tố nồng nặc hóa thành bàn tay vô hình, vào đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng xuất hiện giữa hư không, gương mặt tuấn mỹ vô song phủ hàn băng, tung chưởng tới. Chính là Thích Vân!

Hắc bào tung lên, Hồn Chủ Huyết Hồn nhanh chóng lách đi. Thích Vân hơi nhíu mày lại, lập tức phát động đợt tấn công thứ hai. Kích chiến vì thế mà bắt đầu.

“Grào!” Ngọn lửa nóng rực bắn ra từ miệng Hỏa Vân Lang, áo choàng giương nhẹ, một ngọn lưa đen đánh về phía Tiểu Hỏa. Tiểu Hỏa thất kinh vội vàng tránh né, nhưng tránh không thoát.

Tiếng ưng gáy vang lên, con ưng khổng lồ nắm lấy Hỏa Vân Lang kéo sang một bên, tránh thoát sóng nguy cơ.

“Người chim, cảm ơn.” Tiểu Hỏa thở phào, con Ưng khổng lồ thả lỏng vuốt, nhìn hắn, “Hỏa huynh, huynh phải cẩn thận.”

“Biết rồi, chủ nhân nắm giữ nguyên tố lực bảy hệ không hề đơn giả chút nào, trong đó còn xen lẫn cả Ám Nguyên Tố.”

“Chủ nhân đã nói rồi, hắn đã sớm là người chết, người có Ám Nguyên Tố cũng là bình thường. Cẩn thận!”

Hai ma thú nhanh chóng tách ra, một ngọn lửa đỏ thẫm đánh ngay chính giữa.

Mặc dù Hồn Chủ Huyết Hồn ứng chiến thành thạo, năm ma thú khế ước thậm chí cộng cả Vân Phong còn không tạo nổi uy hiếp cho gã, nhưng Thích Vân thì khác. Công kích của Thích Vân mang tính công kích trực tiếp, không hề phân cao thấp với Hồn Chủ Huyết Hồn, nhiều chiêu chưa từng thất bại, tạo thành uy hiếp cực lớn.

“Xoạt!” Áo choàng đột nhiên dâng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Thích Vân, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Vẻ mặt Thích Vân vẫn không chút thay đổi, lòng bàn tay lại đánh ra thêm một đòn công kích, Hồn Chủ Huyết Hồn vội vàng lách đi, nhưng Thích Vân lại nhanh chóng chưởng thêm một đòn nữa, nặng nề đánh lên ngực Hồn Chủ Huyết Hồn. “Ưm!” Hồn Chủ Huyết Hồn ôm ngực, sắc mặt âm trầm nhìn Thích Vân, mặc dù gã là Thánh Giả, nhưng dù sao cũng là linh hồn đã chết, sức mạnh cơ bản còn không bằng một phần mười của lúc đầu. Nếu không sao có thể để đánh dây dưa như thế? Siết chặt bàn tay, tiểu nha đầu Vân Phong kia tạm thời bỏ qua, trước tiên phải giải quyết được cái kẻ phiền phức này đã.

“Vèo vèo vèo vèo!” Từng đoàn sương mù màu đen nháy mắt túa ra từ trong áo choàng Hồn Chủ Huyết Hồn, xen lẫn các loại nguyên tố lực khác nhau nháy mắt tạo thành những hình thái khác nhau, vừa thành hình lập tức khiến Vân Phong thất kinh.

Năm con ma thú với hình dáng giống hệt như ma thú của mình đứng phía đối diện, còn có một bản thân giống hệt như mình.

“Đây là…” Năm ma thú khế ước trợn tròn mắt, mà kẻ địch có hình dạng giống với bản thân đã nhào tới.

Hồn Chủ Huyết Hồn cười âm trầm, “Tiểu nha đầu, để ngươi nếm thử cảm giác đánh với bản thân.” Áo choàng vung lên, thân hình tiến thẳng về phía Thích Vân, không có Vân Phong quấy nhiễu, gã có thể chuyên tâm đối phó với cái phiền phức này rồi.

Thích Vân tối sầm mặt, nhanh chóng di chuyển trong hư không, bất luận là tốc độ hay sức mạnh đều không hề thua kém Hồn Chủ Huyết Hồn. Đôi mắt đỏ ngầy của Hồn Chủ trở nên lo lắng, rốt cuộc hắn là ai? Rốt cuộc là người nào? Lại có thể chiến đấu ngang cơ với gã như thế, cứ như thế này sớm muộn gì gã cũng thua thiệt.

“Vèo!” Công kích ám hệ thất bại, đôi mắt đỏ hiện lên vẻ nóng nảy, khi nhìn về một hướng khác đột nhiên nở nụ cười, Thích Vân thấy thế không khỏi ngạc nhiên. Nụ cười đó nghĩa là sao?

“Ong~” Không gian đột nhiên chấn động, sức mạnh đột nhiên truyền tới từ sau lưng Thích Vân, ánh mắt Thích Vân thoáng ngẩn ra, nhanh chóng lách người sang một bên, nhưng đúng lúc này Hồn Chủ Huyết Hồn ra tay, đánh trực diện về phía Thích Vân, không thể nào tránh thoát được.

“Ấm!” Công kích ám hệ nện nặng nề lên ngực Thích Vân, hắn khẽ than đau, cơ thể nhanh chóng lùi lại về sau, tay ôm ngực thở dốc, vừa rồi là chuyện gì? Chẳng lẽ có người đánh lén sau lưng hắn? Là ai?



Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
10 thành viên đã gởi lời cảm ơn Mavis Clay về bài viết trên: Heo kute, LinMin, Meo meo hồ tiên, Ty Tồ, Vân Hy, anamini564, giap382014, kotranhvoidoi, lyquanhuyen, syrachen
     
Có bài mới 31.01.2022, 16:46
Hình đại diện của thành viên
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
Chiến Thần Nguyệt Dạ Hồ Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: 05.09.2016, 16:47
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 997
Được thanks: 8314 lần
Điểm: 43.66
Có bài mới Re: [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên - Điểm: 56
Chương 100.2: Kết cục cuộc chiến (II)

Edit: Mavis Clay


“Ầm!” Lại thêm một đòn công kích nữa, lần này Thích Vân khó né nổi, đánh trúng lên phần lưng.

Cái gì? Vân Phong thấy Thích Vân từ trên cao rơi xuống, lập tức chạy tới đỡ hắn, “Ngươi sao thế, có sao không?” Thích Vân duỗi tay ra nắm lấy tay nàng, “Cẩn… cẩn thận… có… có người…”

“Ngươi nói gì?” Vân Phong sửng sốt, có người? Nơi này ngoại trừ họ ra còn có ai khác ở đây? Chẳng lẽ chính là người đó ra tay với Thích Vân nên mới làm hắn địch không lại?

“Grào!” Tiếng dã thú gào thét, Vân Phong ngước lên, nhìn thấy Tiểu hỏa bị ngọn lửa “Tiểu Hỏa” đỏ thẫm đánh trúng.

“Hỏa huynh!” Lam Dực muốn tiến tới hỗ trợ, nhưng cũng bị móng vuốt của con “Lam Dực” khác bắt được, để lại trên gương mặt chim ưng một vết rạch sâu.

Nháy mắt, năm ma thú khế ước của Vân Phong đều đồng loạt bị thương, cả năm ma thú giống hệt bọn chúng thì không chút thương tổn, quanh thân còn tỏa ra đám sương đen nhàn nhạt.

“Chủ nhân, quanh người chúng đều phủ một lớp Ám Nguyên Tố, chỉ cần lại gần là sẽ cắn nuốt lấy Nguyên Tố Lực của chúng ta.” Tiếng Lam Dực vang lên trong đầu, “Không chỉ như thế, năm con ma thú này phối hợp với nhau rất ăn ý, vả lại sức mạnh còn không hề bị suy giảm tý nào.” Tiếng Hoa tỷ vang lên, Vân Phong nhíu mày, cẩn thận đặt Thích Vân xuống, quơ ma trượng trong tay, không biết mệt… nếu không biết mệt thì phải hoàn toàn tiêu diệt một lượt.

Ánh sáng năm hệ tụ tập xung quanh ma trượng của Vân Phong, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nàng hít sâu một hơi, đôi tay khép mở, lần nữa đan lại với nhau. Nguyên Tố Lực năm hệ nháy mắt được dung hợp trong lòng bàn tay.

“Ong ong ong!” Dao động của nguyên tố lực dung hợp khuếch tán mạnh mẽ ra xung quanh. Hồn Chủ Huyết Hồn nheo mắt lại, “Đây chính là dung hợp của năm hệ nguyên tố?”

Đây là lần đầu tiên Vân Phong thử dung hợp năm hệ nguyên tố. Năm loại nguyên tố lực bị nàng ép trộn chung với nhau, nguyên tố lực trở nên gào thét. Từng vết thương xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, như những vết nứt xuất hiện trên đất nẻ. Sự đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, Vân Phong không hề quan tâm, lòng bàn tay lại dùng sức, vết thương lại nứt ra thêm.

“Tách tách tách!” Máu tươi từ trong lòng bàn tay nàng nhỏ xuống mặt đất, vẽ nên những đóa hoa máu.

“A!” Vân Phong gầm lên giận dữ, lòng bàn tay không ngừng ép sát vào nhau, nguyên tố lực gào thét muốn phản kháng tới mức cao nhất, rồi đột nhiên im bặt.

“Ầm!” Sức mạnh tỏa ra tràn ngập không gian. Hồn Chủ Huyết Hồn tung áo choàng, năm con ma thú được tạo ra đánh về phía Vân Phong.

Nàng ngẩng lên, đôi mắt sáng rực, bàn tay đầy máu mở ra, tia sáng lấp lánh từ quả cầu trong tay nàng tỏa ra diệu kỳ

Nàng đẩy nhẹ về phía trước, quả cầu trong tay nổ ra.

“Ầm!” Ánh sáng từ quả cầu lấp lánh cường đại tới mức không gian cũng trở nên vặn vẹo.

“Nguyên tố lực dung hợp có thể uy lực lớn tới như thế?” Hồn Chủ Huyết Hồn không khỏi mở to mắt, sau đó cười dữ tợn, “Nhưng cũng chỉ uổng phí thời gian mà thôi.”

“Nổ!” Vân Phong hét lên, dung hợp năm hệ nháy mắt nổ tung. Năm con ma thú bị sức mạnh bùng nổ xoắn lấy, nhanh chóng bị xé toạc rồi vỡ tung. Chỉ còn lại nguyên tố nhạt nhẽo màu đen phiê tán trong không trung, sau đó thì cũng bị tiêu diệt.

“Ha ha ha, Vân Phong, chỉ bấy nhiêu đây ngươi không thể nào đánh bại được ta đâu.” Hồn Chủ Huyết Hồn cất giọng, Vân Phong cười lạnh, mủi chân bay lên không một chút, xông thẳng vào chỗ mà sức mạnh phát ra sau vụ nổ.

“Chủ nhân!” Năm ma thú khế ước lập tức hô to muốn xông lên nhưng bị sóng lực chấn động bắn ngược trở lại.

Vân Phong như một vệt sáng xông thẳng tới, nàng cắn chặt răng, toàn bộ sức mạnh hội tụ trong lòng bàn tay, ngón tay chậm rãi siết dần lại. Một chùm sáng nhọn hội tụ ngoài quả đấm của Vân Phong, năm màu nguyên tố khác nhau sáng lên lấp lánh. Nàng biết công kích vừa rồi không thể nào tạo thành thương tổn được với Hồn Chủ Huyết Hồn, nhưng nàng vẫn chưa tung đòn xong đâu.

“Vèo!” Bóng đen đánh tới trước mặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ, Hồn Chủ Huyết Hồn cười lên, “Muốn dùng nắm đấm giải quyết sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.”

Vân Phong nhếch môi, khoảng cách giữa hai người không ngừng thu nhỏ lại, cho tới chỉ còn cách có một quyền. Vân Phong nắm quyền xông thẳng tới, nhằm vào ngực của Hồn Chủ Huyết Hồn mà giáng xuống.

“Cái gì?” Hồn Chủ Huyết Hồn trợn tròn mắt, vì khoảng cách gần nên gã mới thấy được quyền này của Vân Phong không chỉ mang sức mạnh tinh thuần của cơ thể mà còn có nguyên tố lực năm hệ của nàng. Hồn Chủ Huyết Hồn ngạc nhiên, sắc mặt không khỏi trầm xuống sau công kích của nàng, gã đã xem nhẹ nàng rồi.

“Vẫn chưa xong đâu!” Vân Phong hét lên, ngón tay chợt thả lrong ra, nháy mắt sắp cài quả cầu vào lồng ngực Hồn Chủ Huyết Hồn.

“Ong!” Một công kích từ phía nào đó đánh tới, Vân Phong giật mình không kịp tránh né, đánh trúng ngay giữa cánh tay của nàng.

“Ưm!” Vân Phong nghe thấy tiếng xương vỡ, bàn tay nhất thời vô lực, Hồn Chủ Huyết Hồn nhân cơ hội trở tay đánh trả, đánh nặng một đòn lên ngực Vân Phong. Ám Nguyên Tố nồng nặc lập tức tiến vào cơ thể Vân Phong, nàng rơi từ trên cao xuống đất.

“Chủ nhân!” Năm ma thú khế ước vừa tiến lên đột nhiên lại bị đứng hình tại chỗ. Hồn Chủ Huyết Hồn giương tay lên, Ám Nguyên Tố hóa thành sợi xích trói toàn bộ năm con ma thú lại, nhìn Vân Phong ngã xuống đất bên dưới cười lạnh.

“Tiểu nha đầu, ta để lại cho người một mạng lại khiến ngươi ngây thơ chỉ dựa vào bản thân cũng có thể đánh bại được ta? Ta chỉ tò mò ngươi sẽ phát triển được tới mức nào thôi, tò mò huyết mạch trong người ngươi sẽ lớn lên tới mức nào. Quan trọng hơn là, người nuôi dưỡng Na Tà không thể chết sớm như thế được.”

Đôi mắt Vân Phong mở to, trái tim run lên. Người… nuôi dưỡng Na Tà?

Nam nhân kia cười quỷ dị, “Chủ nhân của Na Tà là ta, ta cho phép ngươi sống trên đời này cũng đều là vì nó, nó cần năng lượng của ngươi để lớn lên, nhưng mà bây giờ… cũng đã tới thời khắc trưởng thành rồi.” Áo choàng tung lên, Vân Phong từ dưới đất bị treo lên lơ lửng, ngón tay tái nhợt mò về phía ngực Vân Phong, cứ như thế xâm nhập vào trong ngực nàng.

Na Tà! Vân Phong muốn cử động nhưng toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích được chút nào. Na Tà! Tỉnh lại! Na Tà! Vân Phong cố gắng hét lên trong lòng, nhưng trong cơ thể không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, bàn tay dò vào trong đã chạm tới không gian tinh thần của nàng.

“Ngươi đừng hòng cướp đi Na Tà!” Vân Phong hét lên, nam nhân nhếch môi, đôi mắt đỏ sáng lên khác thường, bàn tay nhanh chóng nắm lấy quả cầu ánh sáng trong không gian tinh thần của nàng.

“Đừng!” Sức mạnh bị cưỡng ép tách ra khiến nàng gào thét, tiếng cười quỷ dị hưng phấn vang lên khắp không gian.

“Phù phù!” Vân Phong thở dốc, nhìn quả cầu sáng lấp lánh trên tay nam nhân kia, đó là sức mạnh của Na Tà, nó bị cưỡng ép tách ra khỏi cơ thể nàng.

“Trả… trả Na Tà… lại cho ta.” Vân Phong đứt quãng nói, Hồn Chủ Huyết Hồn cười lên ha hả, “Bị thương nghiêm tọng như thế, còn cộng thêm sức mạnh bị phân tách mà vẫn chưa chết, cứng mạng đấy, nhưng mà vẫn chưa xong đâu.” Bàn tay lại mò vào trong, Thích Vân nằm dưới đất thấy thế không khỏi hét lên, “Thả nàng ra!”

Hồn Chủ cười quỷ dị, bàn tay tàn ác mò mẫm trong cơ thể Vân Phong, nàng biết gã ta đang tìm nửa linh hồn còn lại của Na Tà.

“Đừng hòng! Ngươi đừng hòng!” Vân Phong nghiến rắng, toàn bộ tinh thần lực trong không gian xông ra, Hồn Chủ thấy nàng phản kháng thì cười lạnh, bàn tay càng mò sâu vào bên trong hơn, đôi mắt đỏ rực đột nhiên sáng lên, “Tìm thấy rồi!”

“Ưm!” Thứ gì đó bị gọi dậy, bắt đầu hoành hành sâu trong Vân Phong. Sự đau đớn khác thường nhanh chóng lan ra toàn thân, thậm chí tới tận xương tủy. Là mắt đỏ, mắt đỏ đã tỉnh lại.

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười điên cuồng vang lên, ngón tay tái nhợt rời khỏi cơ thể Vân Phong, kéo ra theo một luồng sáng đỏ, trông như máu tươi.

Vân Phong phun ra một ngụm máu, cơ thể càng thêm suy yếu. Lần đầu tiên Vân Phong cảm thấy mình vô dụng tới như thế, nàng đã tới cấp bậc Tôn Thần, nhưng trước mặt Hồn Chủ Huyết Hồn chỉ như một con rối, không hề có chút khả năng phản kháng nào, chỉ có thể để mặc cho người khác định đoạt. Thật sự là do nàng không biết tự lượng sức mình sao? Nàng không có khả năng đối đầu với Huyết Hồn sao?

“Trưởng thành hoàn hảo thật đấy, ngủ lâu như thế rồi cũng nên tỉnh lại thôi, lão bằng hữu.” Hồn Chủ Huyết Hồn lẩm bẩm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai ánh sáng một trắng một đỏ trong tay, sau đó đan chúng lại với nhau. Một tiếng gào kinh thiên động địa xuất hiện từ trong ánh sáng, màu đỏ và màu trắng vừa chạm vào nhau liền quấn lấy nhau, năng lượng cường đải khổng lồ từ ánh sáng không ngừng khuếch tán ra ngoài. Càng lúc càng lớn!

Đỏ và trắng giao nhau, một thân hình khổng lồ xuất hiện, thoát khỏi mọi xiềng xích mà xuất hiện một lần nữa.

Vân Phong ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng to lớn trong vầng sáng, trái tim chợt cảm thấy đau nhói. Na Tà, bao nhiêu lần ta muốn nhìn chân thân của ngươi, bao nhiêu lần ta mong mỏi được thấy hình dáng thực sự của ngươi, không ngờ lần đầu ta và ngươi gặp nhau lại trong tình cảnh thế này.

“Grào!” Theo tiếng dã thú gào thét, tứ chi khổng lồ xuất hiện từ trong ánh sáng, bộ lông trắng muốt như tuyết, vài chỗ lông có màu đỏ, nhìn từ xa lại giống y hệt như hoa văn đỏ trên áo choàng của Huyết Hồn.

Ánh sáng tan đi hết, toàn thân dã thú khổng lồ dài và săn chắc, như ẩn chứa vô vàn sức mạnh. Hoa văn màu đỏ vẽ đầy thân, đổi mắt chậm rãi mở ra, mang màu đỏ tươi như mắt của Hồn Chủ Huyết Hồn.

“Đó chính là hình dạng thực sự của Nhục Cầu?” Tiểu Hỏa trợn mắt há mồm, Lam Dực chậm rãi nói, “Chỉ nhìn thôi đã khiến toàn thân ta run rẩy. Đây chính là Na Tà, là sự tồn tại mà tới Huyễn Thú cũng phải e ngại ba phần.”

“Na Tà… Thật sự thật khó tin được nó lại lấy hình dáng vô hại như thế đi theo bên cạnh tiểu Vân Phong.”

Vân Phong đỡ tay chống người dậy, đôi mắt nhìn con vật cao lớn trước mắt, là một ma thú đẹp đẽ và chứa đầy sức mạnh thần bí và vô tận, đó chính là Na Tà, đó chính là bản thể của nó, thực đúng là… đúng thực như trong suy nghĩ của nàng… không hề khác là bao. Hoa văn đỏ trên người đó cũng chính là hoa văn trên áo choàng của người Huyết Hồn, Na Tà, là tùy tùng của Thánh Giả.

“Ha ha ha ha ha!” Hồn Chủ Huyết Hồn cuồng tiếu, “Na Tà, còn nhớ rõ ta là ai không?”

Đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Hồn Chủ, quắc lên như một con sói, sau đó nở nụ cười dữ tợn, “Hiển nhiên là nhớ rồi, chỉ là bây giờ ngươi hóa thành cái bộ dáng này, thật đúng là thê thảm.”

Hồn Chủ Huyết Hồn sững sờ, sau đó nhận ra được điều gì. Áo choàng vung lên, Ám Nguyên Tố đánh về phía Na Tà, đuôi thú khổng lồ nhẹ nhàng quét tới, đánh bật lại toàn bộ công kích.

“Ngươi không phải Na Tà, ngươi là mắt đỏ.” Vân Phong lạnh lùng nói, kiểu giọng đó, đôi mắt đỏ như máu đó, nàng không hề xa lạ. Linh hồn lúc này khống chế chủ lực chính là linh hồn tà ác, mắt đỏ.

“Ta muốn thấy Na Tà, chứ không phải ngươi.” Hồn Chủ Huyết Hồn gầm lên, mắt đỏ cười hung dữ. Móng vuốt sắc nhọn vồ về phía Hồn Chủ Huyết Hồn, thân hình Hồn Chủ Huyết Hồn lóe lên, nhưng không ngờ công kích kia chỉ là một lớp ngụy trang, một móng vuốt khác đã sớm chờ sẵn, tiếng hét thảm vang lên, Hồn Chủ Huyết Hồn nháy mắt bị đánh bay, cứ thế ngã xuống đất.

Cảnh tượng này khiến ai cũng phải ngạc nhiên. Hồn Chủ Huyết Hồn bị móng vuốt của Na Tà quật ngã nhẹ nhàng như thế?

“Thánh Giả, ngươi vẫn như thế, để ý mọi thứ tới Na Tà, lại chả thèm đoái hoài gì tới ta.” Đôi mắt mắt đỏ tỏ ra vô hạn hận ý, “Vẫn nghĩ rằng ngươi vẫn như trước đây sao? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến.”

Hồn Chủ Huyết Hồn ngã xuống, bị thương không hề nhẹ, đôi mắt đỏ tràn ngập không cam lòng, nhưng những gì nó nói là sự thật.

Con thú mắt đỏ nhìn về phía Vân Phong, “Vân Phong, ngươi còn nhớ những gì ta từng nói không?”

Hô hấp Vân Phong trở nên căng thẳng, mắt đỏ đã từng nói, nếu nó có khả năng đi ra ngoài, mình sẽ là người đầu tiên nó muốn giết.

Móng nhọn chậm rãi tiến về phía trước, hướng về phía Vân Phong, nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đỏ kia, hít thật sâu một hơi, mắt đỏ dừng lại, “Thế nào, cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”

Vân Phong nhíu mày, mắt đỏ ngểnh cổ cười điên cuồng, móng vuốt cắm phập xuống đất, trong nháy mắt, đất đá xung quanh Vân Phong bay tán loạn, nàng bị bắn sang một nơi khác. Ngã nhào xuống đất.

“Gặp lại ngươi cũng như con sâu cái kiến vậy, trước mặt ta chẳng có chút sức chống cự nào, ta rất vui, Vân Phong, ta muốn hành hạ ngươi, sau đó mới giết chết ngươi.” Đôi mắt đỏ trở nên tà ác dữ tợn, móng vuốt vỗ xuống đất, Vân Phong bị ném lên cao, sau đó không ngừng lặp đi lặp lại.

“Ưm!” Cắn chặt hàm răng, người vốn đã bị thương nặng, một bên tay đã gãy, Vân Phong thương càng thêm thương. Cơ thể suy yếu cơ bản không có lực phản kháng, để mặc cho nó giày vò như thế.

“Ha ha ha ha, ngươi chịu đựng cũng tốt đấy, nhưng lại giảm đi thú vui của ta.” Móng vuốt dừng lại, đôi mắt đỏ tràn ngập sự mất kiên nhẫn và chán ghét, thể hiện sự chịu đựng của nó đã mất.

“Chết tiệt!” Thích Vân nằm dưới đất, rất muốn làm gì đó nhưng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Năm ma thú khế ước càng như thế, cho dù bọn chúng có xông lên thì có nào phải là đôối thủ của mắt đỏ?

Móng vuốt khổng lồ là vỗ xuống mặt đất, Vân Phong lại bị tung lên, nàng không nói lời nào, những hành động liên tiếp phân tách hai cỗ sức mạnh của Na Tà của Hồn Chủ Huyết Hồn khi nãy đã tạo thành tổn thương to lớn trong cơ thể nàng. Ánh mắt nàng trầm tĩnh như đầm sâu, nhìn bóng ma thú to lớn mà quen thuộc, đôi mắt đỏ ngầu đầy máu tanh, ánh nhìn với mình như muốn chia năm xẻ bảy nàng ra, Vân Phong không làm gì khác, chỉ cong môi nở nụ cười.

“Ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp ngươi, ta vẫn nợ ngươi một câu nói, Na Tà, cảm ơn ngươi.” Vân Phong khẽ nói, ánh mắt tươi cười, đôi mắt đỏ chợ sững lại, sau đó thoáng qua sự tức giận, móng vuốt vồ mạnh xuống.

“Tiểu Phong Phong!” Tiếng hét vang lên từ đâu gần đó, như muốn xé cả hư không, một bóng người điên cuồng chạy tới, như dùng hết sức mình.

“Phong nhi! Phong nhi!” Vân Khải toàn thân nhếch nhác vừa tới nhìn thấy cảnh này, trái tim đau nhói, toàn thân lảo đảo đổ về phía trước.

“Nha đầu!” Con ngươi vàng óng co lại, Ngao Kim trong một thoáng cứng đờ cũng xông lên, nhưng không thể bắt kịp được tốc độ.

“Ầm ầm!” Tia sáng chói mắt đột nhiên lóe lên, toàn thân Khúc Lam Y chìm trong ánh sáng, ngoại trừ đôi mắt đỏ. Tai nơi trái tim đang bị thương cũng thấy đau. Cột sáng khổng lồ từ trong cơ thể bộc phát, sức mạnh xé rách cả quần áo trên người, bánh răng trên ngực xoay chuyển mãnh liệt, Quang Nguyên Tố có khả năng chữa lành lúc này lại mang theo sự hủy diệt mạnh mẽ.

“Gừ!” Tiếng rống vang lên, móng vuốt xẹt qua hư không, nhanh chóng đáp xuống.

“Phập!” Tiếng đâm xuyên qua cơ thể trong ánh sáng, không biết người trong đó xảy ra chuyện gì, chỉ thấy xuất hiện dòng máu đỏ thẫm từ trong ánh sáng nhễu ra nhỏ xuống mặt đất.

“Phong nhi!” Vân Khải gầm lên giận dữ, đỏ mắt xông tới, Ngao Kim choáng váng.

Thích Vân co lại con ngươi, nhìn màu đỏ trên không trung, bàn tay nện xuống đất, không thể nào, không thể nào.


Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
10 thành viên đã gởi lời cảm ơn Mavis Clay về bài viết trên: LinMin, Meo meo hồ tiên, Ty Tồ, Vân Hy, anamini564, giap382014, hanayuki001, kotranhvoidoi, lyquanhuyen, syrachen
Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  
Trả lời đề tài  [ 814 bài ] 
           
 



Đang truy cập 

Thành viên đang xem chuyên mục này: chucthuan, Chính Tuyết, Cucdai, nhungtran3782, oanh phạm, Sure và 775 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Hi, Khách 
Anonymous

Tên thành viên:

Mật khẩu:



Đề tài nổi bật 
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

2 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 187, 188, 189

3 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất

1 ... 40, 41, 42

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

6 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

7 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

8 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

9 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

10 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

11 • [Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)

1 ... 165, 166, 167

12 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

14 • [Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An

1 ... 27, 28, 29

15 • [Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu

1 ... 76, 77, 78

16 • Cuộc thi Miss Diễn đàn Lê Quý Đôn năm 2020 (Tổng kết trang 16)

1 ... 49, 50, 51

17 • [Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm

1 ... 53, 54, 55

18 • [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả

1 ... 148, 149, 150

19 • [Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả

1 ... 88, 89, 90

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487


Thành viên nổi bật 
ChieuNinh
ChieuNinh
đêmcôđơn
đêmcôđơn
lanh02012003
lanh02012003
THO THO
THO THO

Khách

Khách

miumiumiu1011: tớ muốn truy cập vào truyện sắc  ngôn tình thì làm thế nào
Lại Thị Lan Anh: Tôi muốn được truy cập vào truyện sắc  ngôn tình
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Mercedes
Shop - Đấu giá: Đăng Tiểu Hy vừa đặt giá 200 điểm để mua Pikachu
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua Tiên nữ
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Thiên thần xanh
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Bướm Hồng Vàng
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Bươm bướm tím 2
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua Ngọc xanh 5
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua Ngọc xanh 6
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua Hồng ngọc 3
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua Sparkly Diamond
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua Dây chuyền đá Amethyst
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua Đá Amethyst
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua Ngọc tím 3
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua Cung Sư Tử
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua Cầu thủy tinh Tatty
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua BMW
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua Bird kiss
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua Đàn gà
Shop - Đấu giá: Mèo Mướp Thích Ngủ vừa đặt giá 201 điểm để mua Bé đi ngựa quay
Kha linh: Cho mình hỏi sao được  cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua 3 sao xanh
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua Ngựa trời (kiểu 1)
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Audi
Shop - Đấu giá: Mèo Mướp Thích Ngủ vừa đặt giá 201 điểm để mua Hamster phiêu cùng âm nhạc
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư �

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.