Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười xoay người nhìn ra bên ngoài phòng khách kiểu châu âu.
Quả nhiên, tiếng nói tiếng cười truyền đến, không bao lâu nhìn thấy Diệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Lan nở nụ cười đi vào trước, sau đó là Ân Nguyệt Dung giống như được bảo bối đi theo bên Đường Khả Hinh tươi cười cất bước đi tới, Trang Hạo Nhiên vẫn thật cẩn thận ôm nhẹ eo vợ, trong lúc mọi người vui mừng, anh cũng vui sướng vô cùng hưng phấn ---
“Khả Hinh, con về rồi--- Mẹ con cũng đã nói cả buổi sáng, nhưng bà cụ Chu không để cho chúng ta đi bệnh viện đón con, nói rằng cũng không thể quá mức long trọng, tránh ảnh hưởng phúc của đứa bé ---” Đám người Trang Tĩnh Vũ bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói.
Đường Khả Hinh cười ngượng ngùng xúc động nhìn đám người lớn nói: “Cám ơn ba, để mọi người lo lắng, con mọi thứ đều rất tốt ---”
“Không lo lắng, không lo lắng, những ngày sau này con vất vả nhất rồi---” Trang Tĩnh Vũ cười vui vẻ, nhìn con dâu hôm nay mặc váy liền áo màu xanh dương nhạt, càng lộ rõ thanh tao lịch sự khéo léo, liền hài lòng gật đầu, cảm thán nói: “Trước kia ba thấy con vẫn là một cô gái kiên cường khéo léo hiểu chuyện, chỉ là đột nhiên con nói mang thai liền mang thai hai đứa bé, thật sự là con dâu tốt của nhà họ Trang, nhà họ Tưởng chúng ta. Trước đừng nói nhiều như vậy, mới vừa từ bệnh viện về, lên lầu nghỉ ngơi trước một lát---Có triệu chứng buồn nôn hay không?”
“Tạm thời còn không có---” Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng khéo léo cười nói xong, tay liền vuốt nhẹ bụng, dịu dàng nói: “Còn giống như không có phản ứng gì.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức cúi mặt nhìn vợ, hết sức dịu dàng.
Đường Chí Long vẫn nhìn con gái cười nói: “Nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái, hiện tại không giống lúc trước, phải mau nói ra một chút, đừng một mình cố gắng chống đỡ. Bây giờ con đã là mẹ của hai đứa bé, không chỉ phải chăm sóc mình thật tốt, còn phải bận tâm hai đứa bé, hiểu không?”
“Biết rồi, cha! Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc mình và đứa bé thật tốt ---” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nói.
“Mau lên lầu rửa mặt một chút!” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người đỡ Đường Khả Hinh, trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: “Con mới từ bệnh viện về, tắm một chút rồi xuống lầu, mẹ hầm cho con món tráng miệng ăn rất ngon, cho con ăn, còn phải cho cháu trai của mẹ ăn!”
Bà nói xong, thật vui sướng hân hoan, trong lòng ngọt ngào muốn vươn tay vuốt nhẹ bụng của con dâu.
Mọi người nhìn thấy đều phì cười, Trang Ngải Lâm cũng vui vẻ bật cười nói: “Mẹ, mẹ đừng dùng sức như vậy!! Chẳng may vỗ hư thì sao? Con còn muốn thiết kế quần áo cho hai cháu trai!”
Bà cụ Chu lập tức mỉm cười đi xuống cầu thang xoắn ốc, hết sức cung kính ngăn lời nói của Trang Ngải Lâm: “Cô hai an tâm đi, chắc hẳn hai cháu ngoại cũng có thể cảm nhận được, chỉ là đứa bé tạm thời chưa ra đời, trước hết thu gom quần áo của trăm nhà làm vài bộ quần áo mang tính tượng trưng cho bọn chúng, chờ đến khi đứa bé sinh ra, sẽ có thể tùy ý chuẩn bị quà cho đứa bé.”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, mỉm cười gật đầu, chỉ là cũng không ai ngờ được sau này, bảo bối nhỏ nhà họ Trang ra đời mặc quần áo lại quý giá đến hoàng gia cũng không sánh kịp!
Lúc này Lý Tú Lan cũng khẽ nở nụ cười, cùng Diệp Mạn Nghi thúc giục Đường Khả Hinh, nói hai người mới từ bệnh viện về, nên rửa mặt tắm rửa trước, rồi xuống lầu tán gẫu cùng người lớn.
Đường Khả Hinh cũng cười ngọt ngào hạnh phúc, cùng chồng liếc nhìn nhau một cái liền lễ phép chào người lớn, mới cùng nhau quay người đi lên lầu, lúc này đám người Thơ Ngữ, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ hết sức cẩn thận đỡ cô, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ cất bước lên lầu, nhất là Trang Hạo Nhiên quả thật không nỡ để vợ có một chút vất vả, mới đi chưa được mấy bậc cầu thang, một lát lại bảo vệ người, một lát bảo vệ bụng, đám người Dĩnh Hồng, Giai Kỳ thấy cũng không nhịn được bật cười.
“Anh đừng căng thẳng như vậy--- Em không sao---” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra ngọt ngào bất đắc dĩ, lại cất bước đi lên mấy bậc cầu thang, mới phát hiện cầu thang mạ vàng này, ngày hôm qua vẫn mạ vàng ròng cùng đá cẩm thạch, hôm nay đã trải thảm đỏ rồi.
“Không được! Anh nhìn cũng hoảng sợ---” Trang Hạo Nhiên nói xong lập tức bế ngang vợ, thật căng thẳng ôm chặt cô vào trong ngực, mới nói: “Vẫn là ôm em đi lên đi! Như vậy em không bị mệt!”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ vươn tay ôm ngang cổ chồng, lại cười ngượng ngùng ngọt ngào, liếc nhìn đám người Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ một cái, tất cả đều không nhịn được cúi đầu bật cười, cô có chút khó thẹn thùngnói: “Không nên như vậy, rất nhiều người nhìn đó, thả em xuống đi---”
“Anh ước gì toàn thế giới nhìn thấy---” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền mỉm cười tiếp tục ôm vợ, thật vững vàng có lực, bước chân đều đều đi lên lầu.
Hai cánh cửa phòng ngủ vẫn mở ra vui mừng long trọng.
Rất nhiều người giúp việc đứng ở bên trong dọn dẹp chăn giường đều đang nói cười, một cơn gió mát thổi tới, nệm giường màu xanh đậm tỏa ra một mùi thuốc an thai, phía dưới ngọc ấm này đã sớm đặt thảo dược trung y sáng nay Bác Phúc sai người đưa tới, bao gồm “Hàng châu thảo” có thể làm cho đứa bé trong bụng mát gan, sáng mắt, thông mật lợi tiểu, Trang Hạo Nhiên ôm vợ, vô cùng kích động nhanh chóng cất bước đi vào phòng ngủ, đầu tiên trải qua phòng khách, hỏi thăm người giúp việc đã chuẩn bị xong nước ấm để tắm rửa chưa, ngay sau đó ôm cô đi về phía chiếc giường màu tím đậm, đi qua từng bức màn lụa mông lung, không nhịn được nhớ tới sáng nay hai người còn có một trận “Hô mưa gọi gió”----
Đường Khả Hinh cũng mắc cỡ đỏ mặt, ôm cổ chồng, cảm nhận anh ôm mình đặt ở trên giường ngọc ấm mềm mại, trong lòng mình cũng sôi trào từng hồi.
Trang Hạo Nhiên cười khẽ, liếc nhìn người giúp việc đang bận bộn, anh không nhịn được cúi người hôn nhẹ bên tai và khuôn mặt mềm mại của vợ mới cảm tính khàn khàn nói: “Khó trách tối hôm qua em đã tới cao trào nhanh như vậy--- Thì ra là mang thai---”
Đường Khả Hinh lập tức mắc cỡ đỏ mặt, lúng túng nũng nịu nhìn Trang Hạo Nhiên, cắn nhẹ môi dưới, cả người thật mềm mại tựa vào thành giường, thẹn thùng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút--- Chẳng may có người nghe được thì sao? Mắc cỡ chết được.”
“Anh thích nhất nhìn em xấu hổ, thấy liền muốn nếm không ngừng ---” Trang Hạo Nhiên nói xong lại chậm rãi cúi người xuống, muốn nếm nhẹ đôi môi ngọt ngào đầy đặn của vợ, nhưng ngay lúc này phát hiện ở bên trong khăn trải giường màu xanh đậm lại thiếu một cái gối, chỉ có cái gối của vợ, vẻ mặt anh lộ ra sửng sốt, hơi ngạc nhiên ngồi dậy, hỏi: “Ủa? Gối đầu của anh đâu!”
Phốc! Tịnh Kỳ, Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng mọi người lập tức xoay người, cười len lén, ngay cả bọn người Thơ Ngữ và Lạp Lạp vẫn luôn chịu đựng ủy khuất cũng cười.
Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi thẳng người, cách bức màn lụa mông lung màu tía, hơi nghi ngờ cao giọng hỏi: “Này! Gối đầu của tôi đâu?”
Đường Khả Hinh cũng hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng ngồi dậy, thấy mọi người cười kì lạ, nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì?
“Mấy chuyện còn lại đều thu dọn xong chưa?” Lúc này Ân Nguyệt Dung nhẹ nhàng như tiên nữ bay vào, vừa bay vừa cười.
“Mẹ!” Trang Hạo Nhiên cảm thấy chuyện này có liên quan với mẹ, kêu lên ầm ĩ: “Gối đầu của con đâu? Mang nó đi đâu rồi?”
Anh còn phát hiện, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt của mình đều biến mất trong căn phòng này.
Ân Nguyệt Dung ngược có vẻ hết sức bình tĩnh thong thả đi tới, nhìn con trai nói: “Đã dời đến phòng đọc sách! Trong thời gian ba tháng đầu Khả Hinh mang thai, con đều phải ngủ riêng với nó! Tránh con quá mạnh mẽ nhiệt tình, chẳng may làm tổn thương tới hai đứa cháu trai của mẹ thì sao?”
Phốc! Mọi người đều không nhịn được bật cười.
Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, nghĩ tới ba tháng sau này không thể ngủ cùng chồng, cô lập tức lúng túng ẩn nhẫn níu lấy khăn trải giường màu xanh đậm, không biết nên nói gì---
Trang Hạo Nhiên lại muốn điên rồi, bất đắc dĩ nhìn mẹ, vội vàng nói: “Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút!! Con sẽ không tùy ý đụng Khả Hinh, cô ấy mang thai hai đứa bé, con còn căng thẳng hơn mẹ!”
“Mẹ rất bình tĩnh!” Ân Nguyệt Dung trực tiếp xoay người nhìn con trai, trợn to hai mắt, nói: “Nhưng con của mẹ có bao nhiêu lợi hại, mẹ tự biết!! Cây chuối tiêu trong nhà vẫn luôn phát triển rất tốt, đối với con, mẹ thật sự rất có lòng tin! Con yên tâm, trong thời gian này mẹ sẽ ngủ chung với con! Giống như khi còn bé, con ngoan, con ngoan, hát cho con nghe!!”
Phốc!! Đám người Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng đều cười muốn đau bụng, ngay cả Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, không nói nên lời, hơi ngẩng đầu nhìn mẹ chồng.
“Mẹ!!!” Trang Hạo Nhiên thật sự cảm thấy muốn chết, không chịu nổi nhìn mẹ nói: “Con cũng đã bao lớn, mẹ còn ngủ cùng con? Con nói, con hứa với mẹ, lúc cô ấy chưa đầy ba tháng, con tuyệt đối không đụng cô ấy! Con thề, lấy tiền của con, mạng của con, mạng của Thiên Lỗi để thề!”
“Không được!!” Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Ân Nguyệt Dung cứng rắn như vậy, nhìn con trai, hết sức tức giận căng thẳng nói: “Vợ của con chính là con không cần mạng mới lấy được, mẹ cũng sẽ tin tưởng con!? Dù sao trong thời gian ba tháng Khả Hinh mang thai, con phải ngủ ở phòng khách! Bây giờ con chỉ có hai lựa chọn, một là mẹ của con ngủ cùng con!! Hai là con ngủ cùng mẹ!! Chỉ đơn giản như vậy!!”
Bà nói xong, lập tức nhào qua bên giường, vội vàng trấn an con dâu quan trọng hơn!!
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt trừng to, khuôn mặt lộ ra biểu cảm gào khóc gần như muốn phát điên!! Không được! Anh muốn ngủ chung với vợ!!
Một tràng tiếng chó sủa từ nơi sân cỏ thật xa biệt thự nhà họ Trang truyền đến, kể từ sau khi Đường Khả Hinh mang thai, tất cả sinh vật không phải con người, kể cả con chó còn cao hơn con bò, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai mươi bảy con tiểu hạo hạo còn lại thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo một chút, trong nhiều người như thế, dì Lý phấn chấn nhất, kể từ sau khi Ân Nguyệt Dung mang thai, bà vẫn chưa từng chăm sóc cho phụ nữ có thai, hôm nay bà nhanh chóng sai người mang “cơm rượu” thượng đẳng của Bác Dịch từ vườn nho đưa tới, toàn bộ cất giữ vào hầm rượu dưới đất, chờ qua một ít thời gian, Đường Khả Hinh sinh bảo bối ở cữ thì có thể dùng rượu ngọt để chưng cất bồi bổ thân thể!
Dì Lý vừa căn dặn người giúp việc thật cẩn thận bưng bảy bình cơm rượu, vừa sai người giúp việc mở ra một ít bình, niêm phong bỏ vào trong tủ đá phòng bếp, nói cô hai thích ăn!!
Khuê phòng cô hai!
Trang Ngải Lâm mặc áo yếm màu trắng cùng sơ mi tay ngắn màu trắng, tóc dài xõa đến eo, phơi bày vóc người hoàn mỹ nhất của cô, đứng ở trong khuê phòng to lớn, bắt chước cha vung gậy golf, cô vừa vung gậy golf thật dài, vừa hơi ngưng sức cúi mặt nhìn quả bóng golf trên sàn nhà, sâu kín nói: “Cũng không phải là chị không muốn giúp cậu, nhưng nếu như Khả Hinh không sinh con, mẹ sẽ phải buộc chị sinh! Vậy tôi làm thế nào? Huống chi, tôi cũng hi vọng hai đứa cháu của tôi mạnh khỏe! Chẳng may bọn chúng ở trong bụng Khả Hinh thật không vui thì làm thế nào?”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ ngồi ở ghế sa lon một người, nét mặt như bị người trói gô, im lặng nhìn chị vung gậy golf khí thế mạnh mẽ, thở dài một hơi, vẫn xé lòng nói: “Chị! Đợi lâu như vậy, thật vất vả mới cùng Khả Hinh ở bên nhau, lúc này mới tân hôn ngày thứ hai, bọn em lại phải cứng rắn tách ra? Không có vợ, buổi tối em không ngủ được, làm thế nào đây?”
“Không có ai quan tâm bây giờ cậu có ngủ được hay không.” Trang Ngải Lâm cũng sảng khoái vung gậy golf lên, giống như súng nhắm ngay đường kính của nó!
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy chán nản thất vọng.
Trang Ngải Lâm giống như cao thủ võ lâm, nhìn cây gậy golf, trong đầu thoáng qua bóng dáng nhanh nhẹn không giống con người của Điệp Y, cô xoay người nhảy lên một cái, mặc cho tóc dài tung bay, lập tức muốn đập trúng đồng hồ cổ ở thế kỷ mười bảy mà ông bà ngoại tặng cho mình, nhưng trong tích tắc sắp đập trúng, cô lập tức dừng lại, híp hai tròng mắt sắc bén nhìn trục kim loại, còn thiếu một centimet nữa đã đập trúng đồ vật hơn ba triệu, lúc này mới chậm rãi thu gậy golf, xoay người nhìn em trai, nhướng mày nói: “Nhìn thấy chứ? Chị của cậu không phải là người có bản lĩnh bình thường, nếu cậu thực có can đảm nửa đêm bò lên giường Khả Hinh thì tự gánh lấy hậu quả!”
Trang Hạo Nhiên không nói nên lời xoay người nhìn chị gái mình đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại, anh lại thở mạnh một cái, nhớ tới sáng nay ôm vợ nằm ở trên nệm giường màu xanh đậm, dáng vẻ ngượng ngùng nũng nịu kia, anh lại nuốt cổ họng khát khô cảm thấy buồn bực một hồi, hiện tại mặt trời mới vừa xuống núi, mình đã bị mẹ phái mười mấy vệ sĩ giam mình lại, nhưng buổi tối chẳng may đứa bé đá mẹ thì làm sao? Chẳng may chị gái và em gái đánh nhau thì làm thế nào? Hai đứa bé nghịch ngợm này...
Người đàn ông này gào khóc một trận, ngẩng mặt thật khổ sở suy nghĩ, vợ không có ở bên cạnh, đêm dài đằng đẵng nên sống sao đây?
Bóng đêm phủ xuống rất nhanh, ánh sao lấp lánh.
Biệt thự nhà họ Tưởng!!
Tưởng Thiên Lỗi cố nén cảm giác cổ họng như bị lửa đốt, từ trong phòng tắm bước ra ngoài, phòng ngủ đặt rất nhiều tài liệu của Hoàn Á, cách xử lý công việc của tên chết bầm Trang Hạo Nhiên không giống với mình, anh giống như ỷ vào trí nhớ tốt của mình, xử lý sự vụ của công ty chi nhánh khách sạn ở các nước, nhìn giống như hỗn loạn, thật ra bên trong lại có quy tắc, nhất định phải rất cẩn thận mới có thể phát hiện vấn đề, ngược lại với mình giải quyết tất cả sự vụ trong cùng một thời gian, anh thở dài một hơi, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, đối diện ánh đèn bàn bên cạnh, xem gần một trăm phần tài liệu, nhớ tới ngày hôm qua xem đến 2 giờ sáng, sáng nay Đường Khả Hinh xuất viện anh cũng không kịp đưa hoa qua, anh mệt mỏi cầm lên một phần tài liệu của trụ sở chính nước Anh, phê duyệt nội dung bên trong, nghĩ rằng hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút---
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú phê duyệt tài liệu, chịu đựng sự khó chịu mãnh liệt, hơi lộ ra nghi ngờ buông tài liệu xuống, đứng dậy đi tới bên phòng khách, lập tức mở cửa, trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ đã trễ thế này, ai tới---
Lập tức, anh ngây ngẩn cả người!!!
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, như mất hồn xuất hiện tại cạnh cửa, tay còn chống nhẹ trên khung cửa, nét mặt lộ ra cười như không cười, thật quyến rũ nhìn Tưởng Thiên Lỗi---
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cảm thấy sau lưng chui lên lạnh lẽo, không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên thật nhàn nhã nở nụ cười chán ghét nhìn mình, anh cảm giác cổ họng giống như nuốt phải con ruồi chết, nhìn người trước mặt, ngẩn ra đến nói không ra lời---
Trang Hạo Nhiên lại cười xấu xa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật không nhàn rỗi nói: “Tổng Giám đốc Tưởng nghỉ ngơi sớm vậy sao? Không bận rộn sao? Tôi biết ngay mà--- Bình thường tôi xử lý Hoàn Á thật tốt, có thể có chuyện gì cần ngài quan tâm? Nhìn dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của anh---”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy lửa giận xông lên, nhưng dáng vẻ vẫn không thể tin nổi, trừng chặt người trước mặt, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc, bật cười nói: “Đôi mắt của tôi không có vấn đề chứ? Ngày hôm trước ai mới vừa la hét muốn xin nghỉ năm năm, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của tôi? Mang thai không có chỗ khó chịu sao? Hay nôn mửa, hoa mắt ----”
Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa muốn đẩy ra trước mặt đi vào bên trong, vừa nói: : “Không có việc gì--- Thật tốt---”
Nhưng Tưởng Thiên Lỗi lập tức cản đường anh đi, nét mặt căng thẳng, không khách sáo trừng mắt nhìn người, vẻ mặt hung tợn nói: “Tôi cảnh cáo chú, Trang Hạo Nhiên! Tôi đã bận rộn cả ngày, mệt mỏi không có tâm tư đùa với chú, thức thời mau cút cho tôi!!”
“Này!!” Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giống như rất thành tâm thành ý nói: “Tôi thật sự có thời gian tới thăm anh một chút mà! Nếu hai bảo bối của tôi sinh ra, hai anh em chúng ta có thể có cơ hội nói chuyện cũng không nhiều!! Hiếm có lúc gặp nhau thế này, tối nay tôi --- Làm bạn với anh!!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức không nói nên lời, thật muốn tát mình một bạt tai, nhắc nhở mình không phải đang nằm mơ, tên này ngày hôm qua còn muốn chết muốn sống xin nghỉ ở bên vợ, tối nay lại xuất hiện khó hiểu, nói muốn làm bạn với mình, anh cố gắng thở dốc, để cho mình thích ứng với suy nghĩ của tên bệnh thần kinh này, một lúc lâu, mới đầy thâm ý nói: “Chú nói--- Tối nay chú làm bạn với tôi ---- Vậy--- Vợ của chú thì sao? Đứa bé thì sao? Tôi ---- Tôi làm sao không biết xấu hổ chứ? Chẳng may--- Bị người phát hiện thì sao?”
Trang Hạo Nhiên lập tức lộ ra nghĩ sâu tính kỹ, nét mặt thật khó xử, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Yên tâm đi, anh yêu, sẽ không bị người phát “Hiện!”! Lúc tôi ra ngoài, ba mẹ cũng không biết, Khả Hinh cũng có thể đã ngủ rồi---”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn muốn tát mình một bạt tai, dáng vẻ không thốt ra lời, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi không muốn! Chuyện như vậy--- Cho dù người ngoài không biết cũng sẽ bị sét đánh! Lần trước chú sai bộ phận kỹ thuật dựng cột thu lôi đã làm tôi sợ hết hồn! Chúng ta cùng nhau làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, hiện tại vợ chú không dễ dàng mang thai, cứ an phận giữ mình đi!! Nếu như không có chuyện gì, tôi đóng cửa đây, chú mau về nhà nghỉ ngơi! Đừng để cảm lạnh đấy!”
Nói xong, anh lập tức phịch một tiếng, mang theo lửa giận cực lớn đóng sầm cửa!!!
“Này!! Thiên Lỗi!!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chai rượu đỏ, không ngừng vỗ cửa, vừa vỗ vừa kêu to: “Tôi thật sự thành tâm thành ý tới gặp anh! Tới cám ơn anh! Định hy sinh một buổi tối đến làm bạn với anh! Mở cửa cho tôi vào đi!”
Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, dùng thân thể chặn cánh cửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Tên điên này! Cút cho tôi.”
“Mở cửa, nếu không mở cửa tôi tức giận! Nhiều lắm thì tôi ở đến trước nửa đêm, qua nửa đêm sẽ đi!” Trang Hạo Nhiên lại đập cửa ầm ầm!!
Những người giúp việc nhà họ Tưởng không rõ sự thật, mọi người đứng ở hành lang dài, nghe Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nói chuyện, cũng che miệng nhìn nhau, lẩm bẩm nói nhỏ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cánh cửa vẫn đóng thật chặt, anh đành hạ giọng, cầu hòa nói: “Ôi chao, không thể mở cửa để chúng ta trò chuyện sao! Buồn cũng buồn chết rồi, sau khi mặt trời xuống núi, mẹ tôi sai mười mấy vệ sĩ chặn tôi ở bên ngoài không cho về nhà!”
Bên trong cũng không có một chút tiếng động nào!!
Trang Hạo Nhiên cầm bình rượu, có chút giả vờ nhìn cánh cửa, đứng yên một lát, chính mình cũng không nhịn được bật cười, đành phải thở dài một hơi, xoay người đi khỏi---
Biệt thự nhà họ Trang!!
Mười một giờ đêm!! Nghe nói giờ này chính là lúc ông cố chồng, bà cố chồng xuất hiện che chở cho trẻ con, nhưng cả nhà họ Trang vẫn có rất nhiều vệ sĩ bao vây, từng người từng người chờ đợi như lâm trận, mà từ sau khi mợ trẻ sắp ngủ, bước chân của người trong nhà này cũng không dám quá lớn tiếng, hai mươi bảy con tiểu hạo hạo cũng bị đưa vào bên trong cánh rừng nhỏ, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng “sàn sạt”, mấy vệ sĩ tuần tra rừng cây nhỏ hết sức cảnh giác nhìn vào bên trong ----
Một chút tiếng động nhỏ cũng không có, bọn họ lại tiếp tục chậm rãi đi tới phía trước---
Trang Hạo Nhiên tựa vào chỗ bìa rừng cây, dựa vào hệ thống an ninh hết sức quen thuộc trong nhà, anh quan sát vệ sĩ khắp nơi, vừa lúc thay ca, anh rõ ràng thật nhàn nhã xoay người, đã kêu Tô Lạc Hoành thay đổi hệ thống định vị, chỉ cần vệ sĩ không có phát hiện cũng sẽ không có người phát hiện, anh lập tức đi tới phía dưới tường, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ sát đất ở phòng ngủ chính của mình tại lầu hai, bên trong phát ra một chút ánh đèn ấm áp như quả quýt, biết vợ có thể đã ngủ say, anh lập tức kích động cười rộ lên, không nói hai lời liền dọc theo cửa sổ chạm trỗ kiểu châu âu từ lầu một tới lầu hai, hai ba liền tung người lên, chân đạp xà ngang cửa sổ lầu một, lại nhanh chóng bò lên trên ----
Người đàn ông đáng thương này, sáng sớm hôm nay, tất cả tài sản của nhà họ Trang, nhà họ Tưởng, nhà họ Ân, gần như đưa hết cho vợ cùng hai bảo bối trong bụng, hiện tại anh lại không đáng giá một đồng!! Cho nên nói, trong ba anh em, bánh mì kẹp thịt là người đáng thương nhất!!
Trang Hạo Nhiên dùng sức của chín trâu hai hổ, cảm giác trên trán mình có chút đổ mồ hôi, mới nặng nề thở dốc bò đến trên thành cửa sổ sát đất phòng ngủ của mình ở lầu hai, hai chân mới vừa đứng vững, còn chưa kịp thở phào cũng đã nhìn thấy một bóng người màu tím trước mặt, làm anh giật mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng!!!
Điệp Y vẫn bình tĩnh đứng ở trên ban công, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Cô làm tôi sợ muốn chết---” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Điệp Y, thở phào một cái, mới nói nhỏ.
Điệp Y do Ân Nguyệt Dung phái tới trông coi Trang Hạo Nhiên, cô chỉ nhàn nhạt nhìn anh, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Điệp Y một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất trên ban công, vừa muốn gõ nhẹ cánh cửa sổ, muốn gọi Đường Khả Hinh mau tới mở ra cho mình, nhưng lập tức ngây người nhìn vào bên trong---
Đường Khả Hinh mặc váy ngủ tơ tằm màu xanh nhạt, xõa mái tóc dài đen nhánh, trong tay nắm một quyển sách trẻ con, nằm nghiêng người ở trên giường đã ngủ say, màn lụa mỏng bồng bềnh thỉnh thoảng làm khuôn mặt cô mông lung, có thể cảm nhận được cô ngủ say đắm chìm trong thế giới rất ngọt ngào và hạnh phúc, bên cạnh còn đặt một khung hình, là ảnh cưới của mình và cô, biết cô trước khi đi vào giấc ngủ nhất định dùng giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nói: “Con yêu, đây là cha của con--- Cha của con rất đẹp trai có đúng không? Cha của con thật sự là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời này --- Cha giống như có tất cả, nhưng lại dành tất cả cho người cha yêu nhất, bao gồm người nhà, đồng nghiệp, bạn bè--- Dĩ nhiên còn có bảo bối nữa. Tối nay mặc dù mẹ rất nhớ cha, nhưng mẹ không vắng vẻ, không cô đơn, bởi vì mẹ mang theo tình yêu của cha, cũng đã có thể rất hạnh phúc vô số ngày, một năm, mười năm, một trăm năm--- Một ngàn năm--- Cho dù có một mình đến bao lâu, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của cha ở phía chân trời --- Cha là bầu trời xanh--- Là đám mây trắng--- Là ánh sao trên trời---”
Cô gái này giống như nhẹ nhàng mỉm cười, hai tròng mắt long lanh ngấn lệ, vuốt bụng dịu dàng nói: “Mẹ là một người mẹ ngốc, mãi mãi đều không có cách nào theo kịp bước chân của cha con, bởi vì cha thật quá đẹp trai--- Rất hấp dẫn--- Bảo bối--- Các con cũng sẽ tha thứ cho mẹ đúng không? Tương lai mẹ nhất định sẽ rất cố gắng, rất cố gắng làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt--- Để cho cha của con không lo lắng đi thực hiện lý tưởng cuộc đời--- Để cho bảo bối khỏe mạnh vui vẻ lớn lên--- Các con không nên tin lời nói xin nghỉ năm năm của cha --- Có lẽ tối nay sau khi cha leo lên ban công nhìn mẹ xong, phải vội trở về phòng đọc sách---”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên long lanh ngấn lệ, nhìn cô gái bên trong cửa sổ sát đất, ngủ say thật hồn nhiên và lay động lòng người, tay cầm quyển sách trẻ con, trang giấy gặp gió tiếp tục lật, anh nở nụ cười thâm tình biết ơn, giống như cũng có thể nhìn thấy nội dung trong sách ghi chép quá trình trưởng thành của đứa bé như thế nào ---
“Tại sao không gõ cửa đánh thức mợ trẻ---” Điệp Y không hiểu, lạnh nhạt hỏi.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô gái trước mặt, xúc động thật lâu, mới cười khẽ nói: “Cô biết không? Điệp Y--- Nếu tối nay cô ấy không ngủ được, có thể không phải vì là vợ của Trang Hạo Nhiên tôi --- Cô ấy đã chuẩn bị xong tất cả, vì tôi ---- Chăm sóc tốt cho bản thân cô ấy--- Để cho cô ấy ngủ đi--- Để mỗi ngày cô ấy đều có giấc mơ đẹp hạnh phúc ---”
Điệp Y nghe nói như vậy liền nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh bên trong phòng, một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tổng Giám đốc, nếu như đứa bé ra đời, có thể cho tôi ôm một chút không?”
Trang Hạo Nhiên ngắm nhìn vợ thật lâu, nghe Điệp Y nói như vậy, anh chậm rãi xoay người nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười.
Đêm lạnh như nước, từng đám mây thỉnh thoảng tụ lại, thỉnh thoảng tan đi, ánh sao cũng dần dần tan đi.
Biệt thự nhà họ Trang lập tức rơi vào trong bóng đêm, chỉ có đám vệ sĩ thật cẩn thận lặng lẽ đi lại, vầng trăng trên bầu trời rốt cuộc muốn ẩn nấp vào màn đêm, không đến bao lâu, một tràng tiếng bước chân truyền đến thật rõ ràng mà nặng nề, thậm chí mang theo tiếng “Sột soạt” của đuôi váy màu tím thật dài, Điệp Y im lặng không lên tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo, theo đám sương dần dần phủ xuống, nghe lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên đi về nghỉ, nhưng vẫn chậm rãi đi về phía rừng cây, những đêm khuya chưa từng ngủ một giấc nào, vừa nhắm mắt lại thì thân thể giống như bị người kẹp lấy tung lên, lôi kéo mình thật mạnh, không để cho mình bị bắt đi, đó là một thân thể ấm áp ---
Sương rơi càng lúc càng nhiều, khắp rừng cây như mờ như ảo, vắng lặng không một chút tiếng động.
Điệp Y tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt giống như không có ánh sáng, lại vô cùng cảnh giác.
Đột nhiên một âm thanh giống như từ trong giấc mơ xa xôi truyền đến, giống như buồn bã đã lâu, vừa giống như mắc bệnh không khỏi, tóm lại giống như mang theo sự thương tiếc sinh mệnh.
Điệp Y lập tức dừng người, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, đứng ở trong đám sương mù, nhìn về phía đám sương trong rừng cây ở trước mặt, thân thể lập tức cứng ngắc, cả người tràn lên hơi thở đề phòng, nhìn chằm chằm đám sương mù này, rõ ràng biết phía trước có vật khác thường, hơn nữa gần như có hai sinh linh trở lên, đôi tay cô khẽ nắm thành quả đấm, nhìn chòng chọc phía trước.
Một cơn gió chậm rãi thổi qua, dường như mang đi đám sương mù, rốt cuộc âm thanh buồn bã kia truyền đến có chút rõ ràng.
Điệp Y lập tức cứng đờ, hai mắt mở to, âm thanh buồn bã này đã nghe hàng ngàn lần trong mơ, không thể tin nổi nhìn nhìn từng đám sương mù phía trước, lần đầu tiên trong đời giống như có tình cảm của con người, bi thương, đau đớn, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, chấn động nhìn về phía trước, thậm chí hai tròng mắt rưng rưng nước mắt, vẫn không thể tin được, thậm chí nơi lồng ngực truyền đến từng hơi thở nặng nề---
Quả nhiên, gió thổi lớn dần, đám sương mù kia cuối cùng từ từ tan đi, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi đen cùng quần tây đen, đứng ở trong sương mù phía trước, sâu lắng đau lòng nhìn Điệp Y---
Hai tròng mắt Điệp Y rưng rưng, nhìn thấy bóng dáng thâm trầm của Lãnh Mặc Hàn ở trước mặt, càng kích động thở gấp, mang theo chờ mong và cảm giác khó hiểu, lại cúi đầu chăm chú nhìn đám sương mù bên cạnh anh.
Không đến bao lâu, đám sương mù rốt cuộc tan đi rõ ràng, một con chó sói lông vàng gần mười sáu năm tuổi như đang hấp hối đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đôi mắt to sáng trong veo ngày xưa, hôm nay theo sinh mạng sắp biến mất mà chậm rãi chớp nhẹ, bộ lông bị động vật khác loài kéo tới rách nát rũ xuống theo đám sương mù, trông có vẻ bi thương ai oán, nhưng khi nhìn thấy Điệp Y giống như nhận ra được bạn bè, nó giương mắt nhìn cô gái trước mặt, lại kêu nhỏ một tiếng đau thương, muốn cất bước đi tới phía trước, nhưng chân sau lại quỵ xuống đất---
Điệp Y lập tức khiếp sợ trừng to hai mắt, nhìn con vật trước mặt sắp mất đi sinh mạng, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian bị giam trong lồng sắt, ngồi trong nước ngập, hàng ngày là thân thể ấm áp nhích lại gần sưởi ấm cho mình, thậm chí khi nhìn thấy mình sắp bị bắt đi, nó gặm vào quần áo của mình, mặc cho cột sắt đâm vào chân sau của nó, máu tươi tuôn ra, lúc ấy dường như nó tức giận rống lên ----
Từng giọt nước mắt lăn xuống.
Một cô gái giống như không còn tình cảm của con người, lúc này nhìn con vật già yếu trước mặt lại giống như gặp được người thân, cổ họng giống như nghẹn ngào đau đớn và đắng cay mấy thế kỷ, mặc cho nước mắt rào rào lăn xuống, đứng yên ở trong mặt cỏ ướt đẫm thật lâu, rốt cuộc không thể tin được, nhào người tới trước, giống như đứa bé nhào về phía con vật già nua, nghẹn ngào gọi bằng ngôn ngữ của đất nước kia--- “Aye---”
Cô gái lập tức nhào tới trước mặt con chó sói, ôm thân thể già nua của nó vào trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc, lại giống như đứa bé lúc bị giam giữ, run rẩy nghẹn ngào khóc---
Con chó sói này cũng giống như nhận ra Điệp Y, khẽ chớp mắt, như người thân thật hờn tủi mà kêu một tiếng.
Điệp Y ôm con chó sói thật chặt, thật chặt, nước mắt rơi xuống, vẫn nhớ kĩ cột sắt cắm vào trong thịt của nó, máu tươi rào rào chảy xuống, khát vọng tìm được nó, đây là mục đích sống sót duy nhất, khát vọng duy nhất của cuộc đời cô.
Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ đứng ở bên cạnh con chó sói, nhìn Điệp Y lần đầu tiên xúc động khóc như vậy, hai tròng mắt anh cũng rưng rưng, nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô gái này, cô thật đáng thương bị câm không nói được, vì tìm kiếm con chó này, Trang Hạo Nhiên đã dốc hết tâm tư, bỏ ra rất nhiều sức người sức của, theo đuổi sự cố hơn mười năm trước, trằn trọc mới cứng rắn giải cứu được con chó sói bị chôn trong đất, vốn muốn tắm rửa thân thể nó sạch sẻ, nhưng phát hiện nó đã bị thương nặng---
“Aye---” Điệp Y thật kích động nghẹn ngào ôm con chó sói, ngẩng mặt rơi lệ, nhưng giống như đã giải quyết xong tâm nguyện cuộc đời, cuối cùng trút hết chuyện xưa chôn giấu trong thế giới của riêng mình.
Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình đứng ở trong rừng cây, nhìn Điệp Y kích động rơi lệ như vậy, bọn họ cũng rơi lệ---
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước ban công, nhìn bóng dáng nhàn nhạt của Điệp Y, hơi nở nụ cười.
Trên thế giới này, quả thật, người nếu không tôn trọng động vật, cũng không có cách nào trải nghiệm những cảm xúc sâu sắc nhất trong cuộc đời, cũng không có cách nào trải nghiệm ý nghĩa của sự nỗ lực đến cùng vì mọi thứ.
Thời gian dần dần trôi qua, cho dù con người sống như thế nào, thời gian cũng trôi đi vui vẻ.
Trang Hạo Nhiên thực sự nghỉ ngơi liên tục ba tháng, đây có lẽ là kì nghỉ nhất dài nhất của anh từ trước đến nay, trong ba tháng này, anh hết lòng hết sức ở bên vợ, mỗi ngày vợ ăn sáng ăn trưa, ăn tối đều do anh tự mình nấu nướng, thậm chí còn thừa dịp này, làm bạn với cha mẹ một chút, mà thai nhi trong bụng Đường Khả Hinh cũng lớn lên từng ngày, được cha chăm sóc, quả thật trông vẻ tốt hơn so với thai nhi bình thường, mà sau khi trải qua ba tháng đầu mang thai, bởi vì ở trong nhà thật sự quá lãng phí thời gian, nên đề nghị với thầy giáo muốn phục chức đi làm mấy tháng---
Lúc đầu từng người trong nhà đều không đồng ý, nhưng trưởng khoa sản lại cảm thấy, trong tình huống người mẹ mang thai tình hình sức khỏs tốt đẹp, thỉnh thoảng đi làm xua đi trạng thái lo âu trong thời gian mang thai cũng xem như là chuyện tốt, cho nên Đường Khả Hinh vui vẻ được mọi người cẩn thận trông nom chăm sóc, thật vui vẻ trở lại làm việc, mặc dù thỉnh thoảng ưỡn cao hai bảo bối song sinh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng loại cảm giác này thực tế hơn, mà hành động này lại làm cho đám người Tưởng Thiên Lỗi hoảng sợ---
Có lúc, phòng kinh doanh rượu mở cuộc họp, Tưởng Thiên Lỗi ngồi chủ trì, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích, liền cho rằng cô muốn sinh, lập tức thật căng thẳng gọi bác sĩ, thậm chí biết không có chuyện gì, vẫn thật cẩn thận đỡ cô vào thang máy---
Thỉnh thoảng, Đường Khả Hinh muốn đi khám thai mà Trang Hạo Nhiên còn đang họp chưa kịp đi qua, Tô Thụy Kỳ sẽ tự mình lái Land Rover đưa cô tới trước bệnh viện, nhìn bác sĩ đồng nghiệp tự làm kiểm tra cho đứa bé, nói hai bảo bối này ở trong bụng mẹ vô cùng ngoan, cực kỳ khỏe mạnh, hơn nữa tiếng tim thai đập càng lúc càng mạnh, hai người bọn họ nghe được vui mừng một phen!
Sau khi siêu âm sáu tháng đầu thai kì, Trang Hạo Nhiên kích động vui mừng muốn ngất đi, cầm phim siêu âm này, nhìn ảnh chụp thật thần kỳ của hai bảo bối ở bên trong, anh thở phì phò, thật muốn tát mình một cái, mới có thể vững vàng bình tĩnh lại, thậm chí còn cầm phim siêu âm này đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cũng không quan tâm người ta có bận rộn hay không liền nói với người ta, anh nhìn xem, đây là tay của bảo bối nhà tôi, đây là chân của bảo bối nhà tôi, anh nói rốt cuộc là con trai hay con gái, trai giống anh, gái giống tôi, được không?
Cạch! Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận nện bút máy xuống, nhìn dáng vẻ bệnh thần kinh của Trang Hạo Nhiên vốn muốn mắng người, nhưng trực tiếp thành: trai giống chú, gái giống tôi!!
Phốc! Đông Anh cùng mười mấy thư ký cười trộm một phen, đi ra Văn phòng Tổng Giám đốc!!
Lúc đứa bé được sáu tháng, bụng của Đường Khả Hinh đã khá lớn, thỉnh thoảng đứa bé rốt cuộc bắt đầu đá nhẹ vào bụng nhỏ của cô, làm Trang Hạo Nhiên bị hoảng sợ, anh kích động cúi người mặt dán vào trên bụng vợ, thậm chí nghe được tiếng xì xèo ở bên trong, anh hưng phấn nói đứa bé uống nước ở bên trong, thỉnh thoảng tay của anh chạm nhẹ bụng thì cảm giác có bàn tay nhỏ bé sờ nhẹ vào lòng bàn tay của mình, anh càng mất hồn, hai mắt mở to, nói: “Lại đá anh?”
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt của vợ, hai tròng mắt của anh hơi xoay tròn, rất kinh ngạc nói: “Thật!”
“Là đá em mà!” Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười nói xong, liền cố ý không để ý tới anh, đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên vội vàng đi ra ngoài phơi nắng cùng vợ, lúc này đã là đầu mùa xuân, vạn vật đâm chồi, một mảnh vui tươi sáng lạn, thỉnh thoảng nhìn thấy trong nhà có khách, mang đến đứa bé trai đáng yêu, mặc T-shirt màu trắng cùng quần jean màu xanh dương nhạt, trong tay ôm một quả bóng nhỏ, cười ha ha chạy tới chạy lui, hai tròng mắt anh lóe sáng, đứng yên ở hàng lang ban công kiểu châu âu, đón ánh mặt trời sáng lạn, giống như người cha nghiêm khắc nhìn đứa bé trai kia, im lặng không lên tiếng, sau đó quả bóng nhỏ lăn tới bên chân của anh, anh nhìn bảo bối chạy vội tới nhặt quả bóng, anh lặng lẽ không tiếng động đá quả bóng đi, sau đó mới quay người đi khỏi---
Đứa bé trai kia lộ ra vẻ nghi hoặc, đứng ở trong mặt cỏ nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh đứng ở trong mặt cỏ, nhìn bóng lưng nghiêm nghị của Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, cô vội đi tới, nhặt quả bóng lên, nở nụ cười ngọt ngào lay động lòng người, đưa quả bóng cho bé trai kia, thậm chí nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Gọi mẹ đi! Gọi mẹ đi!”
Đứa bé trai cười khanh khách ôm quả bóng đi ra ngoài.
Nhà họ Trang có hai phòng trẻ con, Trang Hạo Nhiên thường ở trong phòng trẻ của công chúa nhỏ, một lúc thêm cái này, một lúc thêm cái kia, nhưng phòng của hoàng tử nhỏ anh lại chưa bao giờ đi vào, thỉnh thoảng chỉ lúc mưa to gió lớn anh nhớ tới cửa sổ sát đất của căn phòng kia không có khóa liền vội vàng bò dậy đi đóng chặt lại, thậm chí kéo rèm cửa sổ lại, sau đó rất lâu cũng không thấy người đi ra ngoài---
Đường Khả Hinh nằm ở trong chăn nệm êm ái, giống như hiểu được một chút suy nghĩ của chồng, không nhịn được cười.
Thời gian cứ thế trôi đi, trong lúc mọi người vui sướng suy đoán rốt cuộc là hai đứa bé trai, hay là hai đứa bé gái, hay thai rồng phượng một nam một nữ, từng ngày từng ngày trôi qua, lúc Đường Khả Hinh mang thai đã tám tháng, Ân Nguyệt Dung bắt đầu càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng căng thẳng, ban đầu còn nói để con trai và con dâu ngủ riêng, ngày thứ hai đã căng thẳng không kiên trì được, hiện tại bà thậm chí muốn mang giường ngủ ở cửa phòng của con dâu, chỉ sợ cô đau bụng một cái, mọi người cũng sẽ vội vàng, thậm chí thỉnh thoảng gặp ác mộng nói rằng ông cụ tổ nhà chồng cùng bà cụ tổ nhà chồng không để ý tới hai đứa cháu trai ---
Diệp Mạn Nghi cùng mọi người nhìn dáng vẻ của bà cũng không khỏi bật cười, nhưng mọi người bắt đầu càng ngày càng căng thẳng, chỉ cần Đường Khả Hinh hơi có cử động nhỏ, tất cả mọi người phải cẩn thận chú ý, ngay cả Trang Ngải Lâm có lần đánh ngã bình hoa cổ, làm hại Khả Hinh giật mình, thiếu chút nữa sinh non, Ân Nguyệt Dung thiếu chút nữa đuổi cô ra khỏi nhà, bản thân bà cũng thật hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi---
Dì Lý cũng rất bận rộn, bắt đầu bưng ra từng bình từng bình cơm rượu Bác Dịch cho, người giúp việc còn lại cũng bận rộn, mà Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ đã có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, càng thường xuyên làm bạn ở bên cạnh bà mụ, học tập chăm sóc đứa bé, Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng từ từ bắt đầu đi nhà họ Trang nhiều hơn để thăm Đường Khả Hinh, kể cả Tưởng Thiên Lỗi cùng mọi người ngay cả cơm tối cũng phải ăn ở nhà họ Trang, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút đứa bé ra đời---
Tuyết Nhi kể từ sau khi được Uyển Thanh điều trị, khôi phục bình thường đã mất đi năng lực biết trước, nhưng tất cả mọi người thích hỏi cô đoán Khả Hinh sinh trai hay gái, cô đều liếc mắt cười lắc đầu.
Thời gian rốt cuộc bước vào chín tháng căng thẳng nhất!!
Dự án đầu tư xây dựng khách sạn dưới nước đang triển khai như nước sôi lửa bỏng, Trang Hạo Nhiên bắt đầu trở nên hết sức bận rộn, tuy bận rộn đi nữa, vẫn muốn chăm sóc tốt cho vợ khám thai ở tháng cuối cùng, cho đến một ngày đầu mùa hè, vợ phải làm siêu âm B lần cuối cùng trước khi sinh, anh mới nói phải ký xong tài liệu chuẩn bị lên đường ngay, nhưng đầu bút máy lập tức gảy lìa khó hiểu, vẫy một bãi mực nước vào phần tài liệu gần 1.3 tỷ, anh ngạc nhiên cầm cây bút máy, suy nghĩ: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm