Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.”
“Dạ, chủ tử.”
Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau.
Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái.
Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết………..
“Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.”
Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.
Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……
Trên đầu buộc một cái khăn bằng vải bố thật dày, bao hết tóc vào trong, trên khuôn mặt còn có sắc xanh nhìn thật kinh khủng, chỉ có hốc mắt và môi là còn màu bình thường.
Đang là giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy một người như vậy quả thực quá doạ người, nhưng nam nhân vừa tới lại không khắc chế được mà cười to, tay chống lên tường, giống như là sắp đứng không vững.
Cười đến nửa ngày, hắn mới thu lại biểu tình, rút một tấm khăn bên cạnh, thấm thấm nước rồi cầm nó đi đến bên giường.
Người trên giường càng nhìn gần lại càng doạ người, nhưng trong mắt nam nhân này dường như lại rất buồn cười, hắn cố nhịn cười, thật cẩn thận cầm lấy khăn, lau lau trên khuôn mặt nàng.
Khăn vừa mới đụng tới má người nằm trên giường, lông mi người nọ không an ổn hơi hơi động.
Cảnh giác như vậy?
Nam nhân cười cười thu tay lại, lập tức để khăn lại vị trí ban đầu, lại dùng nội lực làm khô hết nước trên khăn, tiêu trừ “chứng cứ phạm tội”.
Hai mắt phút chốc trợn to, nàng trừng mắt nhìn tuấn nhan đang phóng đại trước mắt này.
Nam nhân hơi chớp mắt, con ngươi đen sáng quắc nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mà mềm mại như tơ lại tà mi đầy hấp dẫn, mang theo đầy ý tứ hàm xúc, “Tiểu Đoá Đoá, động phòng được chưa?”
Nhan Đóa Đóa hóa thân thành sư tử hà đông, thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, “Hoàng Phủ Dật kia, ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta………..”
Nàng xuyên qua, chủ nhân thân thể này là tiểu thư Vân Tri Hiểu của Vân gia – nhà giàu có nhất Kì Quốc, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, nghe nói phàm là ưu điểm gì nữ nhân nên có trên người nàng đều có đủ, chẳng những thế vị Vân tiểu thư này còn có một sủng vật được người người ca tụng ——
Một con Thần điểu biết nói tiếng người.
Ngay cả đến Hoàng Thượng cũng đã nghe đến tên của nàng, vừa mới hạ chỉ ban hôn, hứa gả nàng cho Thái tử đương triều, người được đồn là suất không gì có thể so sánh, không lâu nữa, nàng có thể lên làm thái tử phi.
Có thể nói Vân Tri Hiểu có được tất cả mọi thứ mà hầu hết nữ nhân đều ao ước, là đối tượng mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Nhưng nói về vị Vân tiểu thư kia, vận khí của nàng có đúng là thật sự tốt hay không?
Nàng cảm khái một chút, tốt, tốt, tốt cái đại đẩu quỷ a!
Nhan Đóa Đóa nhìn vào trong gương đồng, Vân Tri Hiểu rốt cuộc có tinh thông cầm kì thi hoạ hay không thì nàng không biết, nhưng lại có dáng người mập mạp thế này, đầu tóc thì như rơm rạ, da dẻ thì thô ráp, mỹ nữ đây sao?
Rốt cuộc là kẻ nào dám tung tin đồn nhảm, nói Vân Tri Hiểu là một mỹ nữ vậy?!
Còn về con sủng vật mà người người đều ước ao kia ——
Nhan Đóa Đóa nhìn về phía bên phải trên cái giá có một con ‘Phá điểu (con chim xấu) khắp người lông vũ lòe loẹt.
“Thực xấu, thực xấu!” Thân Điểu trong truyền thuyết vỗ vỗ cánh, “Mỹ nữ cái Pa!”
“. . . . . .” Lửa giận trong lòng Nhan Đóa Đóa bắt đầu bốc lên, hung tợn nhìn về phía con vật can đảm kia, ôm chặt lấy nó, “Còn ầm ĩ nữa ta liền nhổ hết lông nhà ngươi!”
“Có người muốn lột y phục của ta —— phi lễ a, lưu manh ——” “Thần điểu” cao giọng gào thét.
“. . . . . .” Cái gì mà thần điểu a!
Một phen cầm nó ném ra ngoài cửa sổ, đóng chặt cửa sổ lại, Nhan Đóa Đóa bắt đầu thu dọn tay nải, chuẩn bị bỏ chạy.
Không chạy không được, con dâu mà Hoàng Thượng muốn là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, không phải diện mạo này của Vân Tri Hiểu, nếu truy cứu trách nhiệm, cái này chắc chắn bị khép vao tội khi quân.
Nếu nàng cứ như vậy mà gả đi, nhất định Hoàng Thượng sẽ giận dữ, chỉ cần một câu “Mang ra ngoài chém”, nàng liền phải đi tham quan nơi ở của Diêm Vương gia rồi.
Đương nhiên trong Vân gia cũng không phải chỉ mình nàng có ý định chạy trốn, cha mẹ trên danh nghĩa của nàng cùng với hạ nhân trên dưới Vân gia đều đã sớm chạy hết.
Lúc tỉnh lại ở cổ đại, nàng chính là ngửa mặt nằm trên mặt đất, đỉnh đầu có một cục u, bên người còn có một tay nải lớn, còn lại những người khác trong phủ thì đã sớm không thấy bóng dáng.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm