Tôi kéo valy định âm thầm vòng qua hành lang trước. Lúc này, trong biệt thự không có ai. Hôm nay, Mộc Sâm và Mộc Tâm sáng sớm đã dẫn Dương Kiếm sang Mộc gia. Không nhìn thấy Y Đằng Triết, chỉ có mấy thợ làm vườn đang chỉnh sửa lại hàng rào.
“Em muốn đi đâu?”.
Tôi cả kinh xoay người, Y Đằng Triết mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ đứng ngay chỗ rẽ của hành lang. Anh ta hơi nhíu mày, nhìn valy trong tay tôi.
“Thời gian này đã phiền ngài chăm sóc, tôi muốn về Trung Quốc”. Gặp được cũng tốt còn đỡ hơn đi mà không từ biệt.
Y Đằng Triết cau mày, từ từ đi lại chỗ tôi, cúi đầu nhìn: “Giữa chúng ta, phải lạnh nhạt, dùng kính ngữ như vậy sao? ‘Em gái’?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn Y Đằng Triết, thực sự không thể hiểu được thái độ của anh ta.
“Trên thế người này em chỉ có hai chúng tôi là người thân. Đây chính là nhà của em. Về nước? Em muốn trở về đâu hả?”. Y Đằng Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Anh đang định nhập hộ tịch của em vào nhà Y Đằng đấy, em gái”.
Khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, tôi hiểu dụng ý khi làm vậy của Y Đằng Triết. Như thế, vĩnh viễn tôi và Dương Kiếm sẽ không còn con đường nào nữa. Tôi còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt đất lót đá xanh: “Cảm ơn ý tốt của ngài, Y Đằng tiên sinh. Tôi muốn về nước”.
“Y Đằng tiên sinh?”. Y Đằng Triết giễu cợt. Anh ta từ từ tiến lên một bước, dồn tôi tới góc tường: “Đối với anh, em nhất định phải lạnh nhạt vậy sao?”.
Trước vườn truyền đến tiếng phanh xe, còn chưa kịp quay đầu, Y Đằng Triết đã ôm lấy tôi và valy kéo tới khúc quanh hành lang. Một tay anh ta bịt miệng, một tay khác siết chặt hông khiến tôi không thể cử động được.
“Em nhìn xem”. Y Đằng Triết cúi đầu nói bên tai tôi: “Nhìn cho rõ vào”.
Cánh cổng mở ra, một chiếc Chevrolet màu bạc chạy nhanh vào, người lái xe là Mộc Tâm. Cô ấy kích động đi xuống xe, gọi mấy người giúp mình chuyển hành lý phía sau xe xuống. Dương Kiếm chống cằm ngồi bên ghế phụ lái, dường như đang nghĩ gì đó. Mộc Tâm chỉ đạo xong quay đầu lại, không kiềm chế được vẻ đỏ ửng trên mặt: “Kiếm, chúng ta vào thôi”.
(Chevrolet: Một mẫu xe màu bạc của hãng này, mọi người xem chơi nhé).
“Ừ”. Dương Kiếm xuống xe, mặc cho Mộc Tâm khoác tay mình, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô ấy: “Có mệt không?”.
“Không mệt”. Mặt Mộc Tâm càng đỏ ửng hơn, tựa sát vào ngực Dương Kiếm. Anh cưng chìu xoa xoa đầu cô ấy.
“Nhìn rõ chưa?”. Y Đằng Triết nói thật nhỏ bên tai tôi: “Bọn họ không hề ly hôn. Sau khi Kiếm tỉnh lại, chỉ biết rằng Mộc Tâm chính là vợ của nó. Em là cái gì? Hả?”.
Tôi nhắm chặt mắt, tựa như làm thế sẽ có thể khép chặt tim mình, không để cho đau đớn tràn ra ngoài. Mộc Tâm và Dương Kiếm đi lên lầu. Người trong sân cũng tản đi, Y Đằng Triết vẫn ôm chặt lấy tôi: “Anh sẽ không để cho em đi, Triều Tịch. Anh muốn em ở đây, nhìn bọn họ hạnh phúc như thế nào”.
“Tại sao?”. Bàn tay che miệng tôi của Y Đằng Triết dời đi, trượt xuống cổ. Ngón tay thon dài lạnh lẽo lại toát lên sự uy hiếp vuốt ve cần cổ nhỏ nhắn. Khẽ quay đầu lại ngước mắt lên nhìn, mặt anh ta không chút thay đổi, con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào tôi.
Y Đằng Triết mấp máy môi mỏng, cười: “Anh chỉ là muốn nhốt em ở bên mình. Không cho em bỏ đi, một bước cũng không được”.
“Tại sao?” Hơi thở tản mát từ người Y Đằng Triết khiến tôi sợ hãi. Giống như dã thú khát máu gặp được con mồi, tính toán làm sao để cho nó một kích trí mạng.
“Tại sao? Anh là anh trai của em. Đương nhiên phải bảo vệ em thật tốt”. Bàn tay Y Đằng Triết tiếp tục trượt, mập mờ như có như không ve vuốt trước ngực tôi. Anh ta vòng tay ôm rồi lại tựa đầu lên vai tôi: “Em không đi được đâu, Triều Tịch”.
Toàn thân tôi bỗng dưng tê dại. Anh ta là có ý gì? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Hận sao? Sức lực bên hông ngày một mạnh khiến tôi hít thở không nổi. Anh ta muốn làm gì? Lúc ý thức dần biến mất, tôi cố gắng quay đầu lại chỉ nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của Y Đằng Triết từ từ biến mất trong bóng tối.
“Triều Tịch, em phải chăm sóc bản thân thật tốt… Đừng để hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng”.
Mộc Sâm tự tin nhìn Dương Kiếm và Mộc Tâm đứng ở bên kia. Tôi nằm nghiêng người trên ghế salon. Nhìn bác sĩ cất ống nghe bệnh, quay đầu nói với Y Đằng Triết: “Dương tiểu thư không sao. Chỉ là do cơ thể yếu ớt, cần tịnh dưỡng cẩn thận”.
Quay đầu đi không muốn nhìn bất cứ ai trong phòng.
“Sao vô duyên vô cớ lại ngất xỉu?”. Mộc Tâm ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay tôi, ngẩng đầu lên: “Chị, nghe anh hai nói đi, chị phải tự lo cho bản thân thật tốt”.
Ngước mắt lên nhìn Mộc Tâm, giọng nói của cô ấy dịu dàng, nhưng nét mặt lại vô cảm khiến tôi không khỏi lạnh gáy.
Mộc Sâm kéo Mộc Tâm ra. Cô ấy vừa quay đầu lại, vừa cười dịu dàng: “Kiếm, anh cũng chưa khỏi hẳn. Chúng ta về nghỉ ngơi thôi”.
“Anh… Muốn ở lại đây với chị”. Dương Kiếm nói xong, ngồi xuống bên cạnh, lòng tôi bỗng thấy đau xót.
“Hai người đều là bệnh nhân. Đều cần nghỉ ngơi thật tốt. Kiếm, cậu và Mộc Tâm ra ngoài đi”. Mộc Sâm nhìn Mộc Tâm một lát, trên mặt cô xuất hiện một tia vặn vẹo khó phát hiện.
“Các người ai cũng ra ngoài đi. Mộc Sâm, phiền cậu tiễn bác sĩ xuống núi. Triều Tịch để tôi chăm sóc là được rồi”. Y Đằng Triết vỗ vai Dương Kiếm: “Đi đi”.
Dương Kiếm trầm mặc nhìn chăm chú vào tôi. Không thể chịu nổi ánh mắt của anh, tôi miễn cưỡng cười nói: “Tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ một lát. Mọi người đều ra ngoài đi”.
“Em muốn ở lại với chị”. Dương Kiếm nhàn nhạt mở miệng.
Sau lưng anh Mộc Tâm đang nắm chặt lấy ngón tay của mình. Mộc Sâm giữ cô ấy lại, lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy là chị em”.
Mộc Tâm từ từ bình tĩnh lại: “ Nhưng…”.
“Em và Mộc Sâm đưa bác sĩ xuống núi đi. Nhân tiện mua một ít thông ngào đường mà em thích ăn về”. Dương Kiếm quay đầu mỉm cười với Mộc Tâm: “Anh ở đây chờ em”.
Mộc Tâm hạnh phúc cười, nhìn tôi: “Dạ”.
Y Đằng Triết ngồi trên sôfa lớn bên kia, lẳng lặng nhìn mọi chuyện, trong mắt không giấu được vẻ giễu cợt.
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi. Nhìn hai người giống nhau như đúc trước mặt mình, cảm giác như không hề có điểm khác nhau nào cả.
“Có phải em cũng không phân biệt được, đúng không?”. Y Đằng Triết nhàn nhạt mở miệng.
Nhìn Dương Kiếm một chút: “Vâng”.
Tôi làm sao không thể phân biệt hai người chứ. Chỉ cần nhìn ánh mắt của Dương Kiếm, tôi đã không thể nhận lầm. Đừng nhìn em như vậy nữa, tôi cúi đầu. Trong ngực cảm giác đau đến mức không thể hô hấp, những hình ảnh đứt quãng lướt qua trong đầu và giọng Dương Kiếm trầm trầm gọi: “Triều Tịch, Triều Tịch…”.
“Chị, chị… rất thích người đàn ông kia sao? Không tiếc vì anh ta mà tự sát?”. Dương Kiếm nhìn tôi.
Tôi cười khổ: “Ừ, chị đã từng… rất yêu anh ấy”.
Con ngươi Dương Kiếm ảm đảm: “Anh ta không biết quý trọng chị”.
“Không, anh ấy rất quý trọng chị”. Tôi nhìn Dương Kiếm. Trên hải đảo, Dương Kiếm cởi trần, nhấc tôi lên cao, hô to tên tôi xen kẽ với tiếng thét chói tai vì sợ của tôi. Khi bóng đêm đến, Dương Kiếm tỉ mỉ hôn lên toàn thân tôi. Cơ thể ấm áp của anh chứa chan tình yêu mãnh liệt. Mỗi khi thức dậy, nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của anh, dịu dàng, quyến luyến chăm chú nhìn, khiến tim tôi tan chảy trong đôi mắt đó: “Bọn chị chia tay, là vì bất đắc dĩ”.
“Nguyên nhân là gì?”.
Tôi mỉm cười, nước mắt từ từ lăn trên má: “Bởi vì…”. Tôi cười khổ sở.
“Đau lòng sao? Triều Tịch?”. Y Đằng Triết lạnh nhạt nhìn tôi: “Có thể nói cho nó nghe nguyên nhân không?”.
Bởi vì anh quên em nhớ. Tôi nhìn Dương Kiếm. Bởi vì chúng ta có cùng huyết thống, thế nào cũng không thay đổi dòng máu này được. Nhưng rồi cái gì cũng không nói ra được, làm sao em có thể nói với anh, nguyên nhân chính là vì anh.
Dương Kiếm khẽ nghiêng người, thay tôi lau nước mắt trên mặt. Tay anh dừng trên mặt tôi, cảm nhận xúc cảm của làn da. Trong mắt anh lại hiện lên vẻ mờ mịt: “Tại sao… em cảm thấy…”.
“Rất khổ sở à?”. Y Đằng Triết nhìn bóng dáng đi khuất của Dương Kiếm: “Gặp nhau lại không thể nhận nhau. Biết rõ người mình yêu đang đứng trước mắt, lại không thể nói cho người đó biết. Có phải đau đến tê tâm liệt phế không?”.
“Anh muốn nói gì?”. Tôi nhìn Y Đằng Triết: “Tại sao phải nói những câu ẩn dụ thế này. Đừng tưởng rằng tôi không nhớ là anh siết tôi đến ngất. Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”.
Y Đăng Triết từ từ lấy hộ chiếu, thẻ căn cước của tôi ra từ ngực, trước vẻ mặt mơ hồ của tôi, lạnh lùng nói: “Vậy em nên nhớ rằng, anh từng nói sẽ không cho em bỏ đi. Dương Triều Tịch”.
Hơi nước mờ ảo, tôi mơ hồ nhìn thấy cơ thể của mình trong gương. Phần thịt hồng hồng kia trái ngược với sự trắng noãn ở các nơi khác. Tôi thầm than một tiếng, có lẽ sau này sẽ luôn phải mang một chiếc vòng tay thật lớn để sống qua ngày rồi. Vết thương như vậy, không biết có thể che kín được hay không nữa.
Nhấc thùng gỗ đặt bên cạnh rồi chậm rãi bước vào suối nước nóng. Đợi đến khi nước gần ngập đến vai, tôi lấy khăn lông ngâm nước lạnh trong thùng gỗ ra, vắt khô một nửa rồi đắp lên trán.
Tôi thở phào một cái. Cảm giác ấm áp của nước chậm rãi vuốt ve lên da thịt, làm cơ thể tôi ấm lên.
Y Đằng Triết phải xuống núi mấy ngày. Tôi thầm nghĩ, không có hộ chiếu, không thể chứng minh thân phận cũng không sao. Nhân lúc Y Đằng Triết đi vắng tôi sẽ liên lạc với Mộc Sâm, đến Lãnh Sự Quán của Trung Quốc. Nếu thực sự muốn bỏ đi thì luôn luôn có cách.
(Lãnh Sự Quán: Là những tổ chức đặt trụ sở ở nước khác có quyền lực cao nhất và chịu trách nhiệm bảo vệ công dân của nước mình trên nước đó. Vd: LSQ Việt Nam ở Pháp sẽ chịu trách nhiệm và bảo vệ công dân Việt Nam ở Pháp).
Nhớ tới thái độ của Y Đằng Triết đối với tôi, trong lòng lại dâng lên một hồi khổ sở. Bởi vì quan hệ của tôi và Dương Kiếm mà chúng tôi vĩnh viễn không thể nào như một đôi anh em bình thường được. Không thể thỏa hiệp được, chứ đừng nói chi là thân tình. Nhưng tại sao anh ta lại hận tôi đến như vậy?
Dùng gáo gỗ múc một bầu nước, đổ từ trên đầu xuống. Khi những giọt nước cuối cùng chảy xuống, tôi bỗng giật mình mở to mắt ngây dại.
Đối diện suối nước, Dương Kiếm đang cởi trần, bên hông buộc một chiếc khăn tắm màu trắng, yên lặng đứng đó nhìn tôi.
Sương mù mờ mịt lượn lờ giữa hai người, tôi nhìn thấy bàn tay của anh lúc nắm rồi lại thả, cứ chậm rãi lặp đi lặp lại như vậy.
Nghiêng đầu nhìn thấy áo choàng nằm ngay tấm gương trước mặt, tôi thật sự không ngờ đêm khuya mười một giờ vẫn còn có người đến phòng tắm suối nước nóng phía sau núi này. Nếu tôi đứng lên lấy áo choàng, vậy chắc chắn phải phơi bày thân thể trước anh. Nhưng ngâm trong nước suối trong vắt, cũng có che được đâu?
Cúi đầu ôm lấy cơ thể, tận lực lui về sau, lưng tôi dán thật chặt lên vách suối.
Im lặng. Dương Kiếm vòng qua bên hồ, đi đến đứng trước gương. Cầm áo choàng đưa cho tôi: “… Chị, xin lỗi”.
Tôi nhận ấy áo choàng tắm, ngẩng đầu lên. Dương Kiếm quay lưng đi, đôi tay nắm thật chặt, cơ thể vô cùng căng thẳng. Tôi đứng lên, mặc áo vào thật nhanh. Không biết là do khí nóng hay nguyên nhân nào đó, mặt tôi đỏ lựng. Vẻ diễm lệ này từ hai má hồng lan ra khắp cơ thể.
“Chị”.
Lúc đi vòng qua anh để ra ngoài, Dương Kiếm gọi với lại. Dù rất muốn bỏ đi, nhưng cơ thể phản bội mệnh lệnh của đại não. Bước chân của tôi bất giác dừng lại.
“… Em…”.
Anh muốn nói lại thôi. Tôi nắm vạt áo trước của áo choàng, không dám quay đầu lại nhìn. Tôi là đang mong đợi cái gì? Anh là đang nhẫn nhịn điều gì?
“Chị. Có một chuyện em luôn muốn hỏi chị”. Dường như Dương Kiếm đã hạ quyết tâm. Giọng nói cũng kiên định hơn nhiều: “Tại sao em cảm thấy, quan hệ giữa em và chị không hề đơn giản như vậy?”.
“… Em có ý gì?”.
“Chị hẳn là nên hiểu ý em”.
“Chị không hiểu”. Tôi cắn môi, cất bước tiến lên, lại bị anh kéo về phía sau.
“Không. Chị hiểu. Lời nói của chị gạt được em, nhưng ánh mắt thì không thể”.
“Chị không hiểu em đang nói gì”. Tôi muốn rút tay về, nhưng anh nắm rất chặt.
“Tại sao?”. Dương Kiếm kéo tôi đến trước ngực anh, bắt tôi phải ngẩng đầu nhìn ánh mắt của mình: “Tại sao buổi tối vừa nhắm mắt, tất cả đều là hình bóng của chị? Tại sao em cảm thấy mùi hương trên cơ thể chị quen thuộc như vậy? Tại sao… Tại sao lúc em ôm Mộc Tâm, trong đầu cũng chỉ có chị? Tại sao mỗi lần nhìn thấy chị, em lại đau lòng vô cùng?”. Dương Kiếm khổ sở nhìn tôi: “Chị có thể nói cho em biết không. Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”.
Tôi nhìn cũng rất muốn mềm yếu mà lao vào lòng anh, rất muốn khóc thật to. Nhưng từ khi gặp lại anh tôi đã biết, những đặc quyền này đã không còn thuộc về mình nữa. Tôi lạnh nhạt, mở miệng nói rõ ràng: “Giữa hai ta, chưa từng xảy ra gì cả”.
“Chị lừa em”.
Còn đang định tiếp tục mở miệng, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Ánh mắt Dương Kiếm lạnh lẽo, ôm tôi trốn vào trong góc hòn giả sơn. Anh dựa vào tường, ôm tôi thật chặt vào ngực. Nhiệt độ của anh cách áo choàng truyền sang. Tôi cảm thấy đầu óc mình ngày một mê mị.
Không được. Tôi phải tỉnh táo.
Y Đằng Triết vận áo quần nghiêm chỉnh đi vào, anh ta đứng ở cửa phòng suối nước nóng. Híp mắt nhìn qua màn sương mù, hình như đang tìm gì đó. Dương Kiếm kề sát tai tôi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy tìm chị?”.
Hơi thở nóng bỏng của anh phun lên cổ, khiến cơ thể tôi mềm nhũn ra, cơ hồ đứng không vững. Nỗi nhớ nhung và đè nén thời gian qua, đều bị chiếc ôm của anh phá nát. Tôi miễn cưỡng duy trì thần trí của mình, khẩn trương nhìn Y Đằng Triết.
Dường như đã xác định trong phòng không có ai, anh ta xoay người khóa cửa. Tôi vừa mới thở phào một cái, cơ thể lại lập tức căng thẳng. Môi Dương Kiếm như có như không trêu chọc bên cổ tôi, âm thanh khàn khàn vang lên từ phía sau: “Tại sao em lại quen thuộc với cơ thể chị như vậy hả? Triều Tịch?”.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm