Chương 426: Ngoại truyện: Song sinh trai gái nhà Dịch Tân - Phần II (4)
Dịch Tân và Tân Hành đưa hai đứa bé đến khu vui chơi.
Vốn dĩ Dịch Tân sẽ không bao giờ đồng ý để cho Tân Hành và hai đứa bé đến những nơi có nhiều người như vậy. Tuy nhiên, ngày hôm đó, tình huống thật sự hơi đặc biệt.
Nói một cách đơn giản, là các em bé trong nhà họ đang có tâm trạng không tốt, cho nên không muốn đến nhà trẻ.
Nói chung, Dịch Tân sẽ luôn ở trong tâm trạng vui vẻ khi hai bé con nhà mình không có tâm trạng tốt. Vì vậy, trong tâm trạng vui vẻ, có người nào đó lập tức phê chuẩn: Không muốn đi thì đừng đi nữa, chúng ta đi khu vui chơi đi.
Cụ thể hơn thì tình hình là như thế này:
Tiểu Chân Tâm thực sự khó giải quyết. Cậu bé đã bị cuốn sâu vào chuyện trang phục gia đình của Tân Hành và Tiểu Mạo Hiểm, dù Tân Hành có dỗ dành thế nào, cậu bé cũng không chịu bỏ qua cho Tân Hành.
“Khó ở" suốt mấy ngày liền, một ngày nọ, mới sáng sớm, sau khi mới ngủ dậy cậu bé lại đột nhiên chạy tới phòng của Tân Hành.
Trực tiếp chui vào trong tủ quần áo, chính xác là cậu bé lôi bộ quần áo gia đình mà Tân Hành đã giấu kỹ đi, để chúng trên giường, lại cẩn thận trải ra. Sau đó thân hình nhỏ bé liền leo lên giường, ngồi co tròn bên cạnh bộ đồ phụ huynh và buồn bã ngước nhìn Tân Hành đang không khỏi run rẩy khi thấy bộ quần áo trên giường.
"Mẹ, váy ren của mẹ đẹp quá."
"..."
"Chắc chắn rồi, nó giống hệt của em gái con."
"..."
"Mẹ, con thực sự ghen tị với em gái của con."
"..."
"Mẹ, nếu con trở thành con gái, mẹ có thể thích con hơn một chút không?"
"..."
Vân vân và mây mây! Trở thành một cô gái ư? Cậu bé muốn làm gì? ? ?
Tân Hành hét lên: "Không được!"
Sau đó, tiếng hét ấy của cô đã làm Tiểu Chân Tâm "sợ hãi". Đột nhiên, thân hình nhỏ bé co lại, hai mắt đỏ hoe, tựa hồ như muốn khóc.
Nhìn thấy cậu bé như vậy, Tân Hành mới có phản ứng, tiếng hét lớn của cô đã hù dọa đứa nhỏ rồi, nên lại vội cuống quýt ôm lấy ôm lấy Tiểu Chân Tâm.
Ngay khi Tiểu Chân Tâm chạm vào tay mẹ, thằng bé lập tức chui vào trong vòng tay cô, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ mẹ, rất buồn bã.
Cái đầu bé nhỏ được đặt trên vai mẹ, như muốn khóc mà vẫn cố nhịn.
Tân Hành cảm thấy rất đau khổ, vì vậy cô liền ôm lấy Tiểu Chân Tâm và đi qua đi lại, hỏi nhẹ nhàng: "Con yêu, con muốn cái gì? Nói với mẹ đi, được chứ?"
Cái đầu nhỏ của Tiểu Chân Tâm gác trên vai mẹ buồn bã lắc lắc, không nói gì.
Tân Hành rất bất lực: "Mẹ xin lỗi Tiểu Chân Tâm có được không, hôm nay mẹ sẽ mua đồ gia đình cho Tiểu Chân Tâm, có được không?”
Tiểu Chân Tâm tiếp tục lắc đầu: "Mẹ."
"Ơi?"
"Trọng tâm không phải là đồ gia đình."
"Vậy là gì chứ?"
“Mẹ không còn yêu con nữa.” Tiểu Chân Tâm nói đến đây, cậu bé còn rất phối hợp, một giọt nước mắt liền lăn trên cổ Tân Hành.
Ngay lập tức, Tân Hành bị choáng váng, cô, cô thực sự đã làm tổn thương đứa bé đến mức này rồi!
Phải biết rằng, Tiểu Chân Tâm không phải là Tiểu Mạo Hiểm. Tiểu Mạo Hiểm tự dưng cũng có thể khóc “Òa” lên, nhưng mà nước mắt của cô bé đến thì nhanh mà đi cũng nhanh. Tiểu Chân Tâm thì không giống như thế, từ khi cậu bé còn nhỏ xíu, bị Dịch Tân lạnh lùng ra lệnh “con trai thì không được khóc!”. Vì thế, sau này Tiểu Chân Tâm liền hầu như không khóc.
Cậu bé sẽ chỉ khóc khi thực sự rất buồn thôi.
Trong lòng Tân Hành không khỏi tự trách, cô vừa vỗ lưng cho Tiểu Chân Tâm, vừa nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, cục cưng, đừng khóc nữa, mẹ yêu con mà. Trong lòng mẹ, con và em gái đều giống nhau."
Tiểu Chân Tâm tiếp tục tỏ ra rất bi thương: "Mẹ, mẹ đang an ủi con."
Mẹ vốn dĩ là đang an ủi con! Nhưng mà những gì mẹ nói cũng là sự thật mà! Tân Hành thật sự rất rối rắm.
“Vậy thì Tiểu Chân Tâm muốn mẹ phải làm sao?”
Tiểu Chân Tâm nghiêng đầu, như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng mới ngập ngừng yêu cầu: "Mẹ, đưa em gái và con rời khỏi đây đi.”
"Ồ, tại sao lại muốn rời khỏi đây?"
"Rời khỏi đây, ném ba đi..." Chờ đã, vừa rồi, đó không phải là giọng của mẹ...
Da đầu Tiểu Chân Tâm đột nhiên căng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức vùi sâu hơn vào cổ mẹ.
Không cần ngẩng đầu lên, cậu bé cũng biết người kia là ai, cho nên càng không thể ngẩng đầu lên, nhất định không được ngẩng đầu lên!
Tân Hành nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Dịch Tân đang nghiêng người dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt tà mị khó đoán, không nhịn được mà nhẹ giọng mắng anh: “Anh lại hù dọa con rồi!”
Dịch Tân mỉm cười, đi về phía cô, đưa tay ra: "Đưa con cho anh nào."
Tân Hành định đưa bé con cho anh, nhưng vòng tay của Tiểu Chân Tâm lại siết chặt lại, có chết cũng phải ôm chặt lấy cổ cô và hét lên: "Không muốn, không muốn, muốn ôm mẹ cơ!"
Tân Hành nhìn Dịch Tân một cách bất lực, sau đó ra hiệu cho anh nhìn vào chiếc váy ren mà Tiểu Chân Tâm đã trải trên giường.
Dịch Tân mỉm cười, trong lòng có chút hả hê: "Anh đã bảo em rồi, bảo em đừng có mua nhiều đồ gia đình như vậy làm gì, em xem đi, đi dạo ven sông lắm thì có ngày ướt giày, em quên không mua một lần là chọc con dỗi rồi đúng không?”
Tân Hành rất rối rắm.
Dịch Tân chợt đưa tay, cứ thế đoạt được Tiểu Chân Tâm từ trong vòng tay Tân Hành.
“Mẹ!” Tiểu Chân Tâm hét lên, như thể sắp khóc òa lên.
Nhưng sau đó liền bị một ánh mắt của Dịch Tân dọa cho tịt ngúm, cơ thể nhỏ bé co lại, lúng ta lúng túng cúi đầu xuống.
“Ngoan, con đã lớn rồi. Mẹ ôm con sẽ rất mệt, ba ôm con cũng được mà.” Hiếm khi Dịch Tân lại kiên nhẫn dỗ dành con như vậy.
Tiểu Chân Tâm dù sao vẫn còn nhỏ, cậu bé không hiểu rõ chuyện sức lực của đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, liền hỏi Dịch Tân: "Con lớn rồi, mẹ ôm sẽ mệt, vậy ba thì không mệt sao?”
Dịch Tân gật đầu: "Ừm."
"Tại sao chứ?"
Làm thế nào để giải thích câu hỏi này đây? Dịch Tân suy nghĩ một chút, sau đó anh nhìn Tân Hành, và cười: "Bởi vì ba thường ôm mẹ, nên ba quen rồi.”
Khóe môi Tân Hành cứng đờ, anh lại nói cái gì trước mặt con thế này!
Tiểu Chân Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi chợt vươn cánh tay nhỏ về phía Tân Hành: "Mẹ ôm, rồi sẽ quen!"
Tân Hành hắc tuyến đầy đầu.
Ý của con trai cô là muốn cô thường xuyên ôm nó, quen rồi thì sẽ ổn thôi.
Dịch Tân không thể không cười.
Cuối cùng, vẫn là Tân Hành ôm lấy Tiểu Chân Tâm trong lòng xuống lầu ăn cơm.
Khi họ đến phòng ăn thì chỉ thấy Tiểu Mạo Hiểm đang nằm bò trên bàn, cô bé đã đợi đến nỗi ngủ thiếp đi mất, bên cạnh khóe miệng nhỏ xinh xắn còn có nước miếng rớt ra.
Trong mắt Tân Hành toàn là sự dịu dàng, cô đặt Tiểu Chân Tâm ngồi trên ghế bên cạnh Tiểu Mạo Hiểm, rồi đi tới đánh thức Tiểu Mạo Hiểm: "Con gái, ăn cơm thôi.”
Tiểu Mạo Hiểm bị mẹ đánh thức, lúc mở mắt ra vẫn còn vẻ mơ màng, cô bé chớp mắt mấy cái mới tỉnh táo trở lại. Cô nhóc lại nghiêng đầu, nhìn họ bằng đôi mắt long lanh ánh nước, phàn nàn: "Mẹ, mọi người đang làm gì thế? Con đợi đến mức ngủ mất luôn rồi.”
Tân Hành không kìm được mà hôn lên má con gái, rồi nói với cô bé: "Anh trai con vẫn còn giận mẹ. Tiểu Mạo Hiểm bảo anh trai không nên tức giận, có được không?"
Tiểu Mạo Hiểm nghe xong lập tức làm khó: "Con cũng không có cách nào mà, là do mẹ ghét bỏ anh trai trước….”
Ghét bỏ… Tân Hành giật giật khóe môi, nhìn Tiểu Chân Tâm, đôi môi nhỏ của cậu bé đã chu ra, ánh mắt nghiêm túc, rõ ràng là muốn thể hiện biểu cảm “Mẹ chính là ghét bỏ con, mẹ còn muốn nói xạo sao?”
Tân Hành đỡ trán: "Vậy thế này được không, lát nữa để ba đưa Tiểu Chân Tâm đi mua đồ gia đình nhé, mua cho ba và Tiểu Chân Tâm, không mua cho mẹ và Tiểu Mạo Hiểm nhé, Tiểu Chân Tâm cũng ghét bỏ mẹ một lần, có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Chân Tâm đột nhiên bắt đầu trở nên rối rắm, nhìn ba rồi nhìn mẹ, một lúc lâu sau, cậu bé siết chặt nắm tay nhỏ, khó khăn thỏa hiệp: "Được rồi."
Tân Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Dịch Tân.
Không ngờ con trai đã khó xử lý rồi mà giờ lại đến lượt anh giở trò: “Không được, anh muốn mặc đồ tình nhân cơ.”
Tân Hành: "..."
Vì vậy, trong tình cảnh hỗn loạn của buổi sáng hôm ấy, Tân Hành bình tĩnh tuyên bố: "Sau này, ai mặc đồ của người đó.”
Tiểu Chân Tâm là một đứa bé biết xem tình hình, nên đã không dám la lối hay bày trò gì nữa.
Thấy mẹ trừng mắt nhìn ba một cái, Tiểu Mạo Hiểm cũng theo bản năng cúi đầu ăn sáng.
Thấy Tân Hành và hai đứa bé đều có tâm trạng không tốt, Dịch Tân liếc mắt, cười một tiếng rồi sờ đầu hai đứa nhóc: “Lát nữa ba mẹ đưa các con đến khu vui chơi, có được không?”
Dù sao hai đứa bé vẫn còn nhỏ, vừa nghe được đi khu vui chơi thì gương mặt gương mặt bé bỏng của chúng liền sáng lên, lập tức cảm thấy vui mừng.
Tiểu Mạo Hiểm kêu một tiếng "Oa" rồi trực tiếp trượt xuống khỏi ghế, sau đó leo lên đùi Dịch Tân và hôn lên mặt ba mình một cái thật kêu.
Ngay cả Tiểu Chân Tâm vốn không được tự nhiên cũng nhào vào vòng tay của Tân Hành, hôn cô hai cái và hét lên: "Mẹ ơi, con tha thứ cho mẹ đấy!"
Tân Hành vẫn còn giận Dịch Tân, tức giận vì anh không giúp cô dỗ con, lúc này cũng không chống cự sự vui mừng của hai đứa trẻ, nhìn về phía Dịch Tân. Thấy anh đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng không khỏi gật đầu một cái.
Vì vậy, cả gia đình bốn người liền đến khu vui chơi sau khi dùng bữa sáng.
Tất nhiên, ngay khi đến nơi, Tân Hành liền hối hận.
Sau khi đến đó, Tân Hành phát hiện ra rằng hai đứa trẻ chẳng giống cô gì cả. Cô là một người mẹ yên tĩnh và chú ý an toàn bao nhiêu, thì hai đứa bé này… phải chơi mấy trò mạo hiểm bấy nhiêu!
Tân Hành nhớ lại khi còn bé, à, cô chỉ thích chơi cái gì mà mê cung, vòng xoay ngựa gỗ, băng chuyền, bắt cá vàng,... Sao trẻ con bây giờ lại thích chơi cái gì mà tàu lượn siêu tốc, hải tặc,... Cái này còn chưa tính là gì, Tiểu Chân Tâm còn không ngừng la hét muốn chơi... Ngôi nhà ma ám!
Nhà ma, ở tuổi này rồi cô còn không dám chơi!
Hôm nay tâm trạng Dịch Tân rất thoải mái, anh không ngăn cản một chút nào, mà hoàn toàn để mặc cho hai đứa bé muốn làm gì thì làm. Vì vậy, lúc này dưới chân Tân Hành, hai đứa bé đang mỗi đứa kéo một bên tay cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, nhà ma, nhà ma!”
"Mẹ, mẹ, tàu lượn siêu tốc!"
"..."
Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ, làm sao cô có thể mở miệng mà nói… Mẹ không dám chơi, các con tự chơi đi đây?
Tân Hành nhìn Dịch Tân, cắn môi với vẻ cầu cứu.
Dịch Tân mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi cười với hai đứa bé: "Ba đưa các con đi chơi, để mẹ đợi ở đây, được không?"
Khuôn mặt phấn khích của hai tiểu quỷ bỗng chùng xuống...
Tiểu Chân Tâm quay đầu lại: "Không muốn đâu! Muốn mẹ cơ!"
Tiểu Mạo Hiểm bực bội liếc nhìn ba, sau đó nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ không thích ở đây sao?"
Tân Hành: "..."
Dịch Tân sờ đầu Tiểu Mạo Hiểm: "Mẹ thích ở đây, nhưng mẹ không thể chơi tàu lượn."
"Tại sao ạ?"
Tân Hành ho nhẹ một tiếng: "Bởi vì thần kinh của mẹ tương đối yếu, không thích hợp chơi trò chơi quá kích thích."
"Cái đó ..." Bé trai và bé gái nhất thời cảm thấy xoắn xuýt, hai bàn tay bé nhỏ xoắn lấy vạt áo.
Loay hoay một hồi, mắt Tiểu Chân Tâm sáng lên: "Vậy thì mẹ, mẹ đi cưỡi ngựa gỗ đi!"
Khi Tiểu Chân Tâm nói, bàn tay nhỏ bé của cậu bé liền chỉ vào vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa.
Trong lòng Tân Hành mỉm cười, gật đầu rồi đi tới dắt cậu bé đi: "Được rồi, được rồi, chúng ta cùng chơi đi, cái đó mẹ thích."
Nhưng mà hai đứa bé lại không hẹn mà cùng tránh khỏi tay cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Mẹ, mẹ đi cưỡi ngựa gỗ đi, chúng con chơi tàu lượn siêu tốc."
"Vâng, vậy mẹ cũng có thể chơi, chúng con cũng có thể chơi.”
"Mẹ cũng sẽ thích nơi này!"
Tân Hành: "..."
Các con đúng là biết suy nghĩ cho mẹ quá...
"Ba, chúng ta đưa mẹ đi cưỡi ngựa gỗ trước đi.”
Hai em bé nói xong thì liền thay Tân Hành đưa ra quyết định.
Dịch Tân thấy vẻ mặt bối rối của Tân Hành, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Tân Hành trừng mắt nhìn anh.
Hai em bé lôi kéo muốn ba mẹ cùng đi với chúng.
Tân Hành xấu hổ ôm lấy hai đứa trẻ: "Con à, mẹ ở đây chờ các con là được rồi, cái đó là cho trẻ con chơi. Mẹ có thể đi cùng các con, nhưng mà không muốn chơi một mình."
Hai đứa bé lại cảm thấy băn khoăn, liếc nhau một cái rồi lại cúi đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của hai đứa nhỏ, Tân Hành vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, hai đứa bé mới chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có chút do dự, còn có chút ngấn nước: "Mẹ nói dối, mẹ gạt người..."
Tân Hành sửng sốt, khó hiểu nhìn Dịch Tân: "Con anh đang nói cái gì thế?”
Tiểu Mạo Hiểm nhìn anh trai, nhận được sự khích lệ của anh trai, lúc này cô bé mới tiếp tục: "Cưỡi ngựa đó, mẹ, rõ ràng mẹ đã chơi cùng ba, còn gạt chúng con nói không thể chơi.”
Cơ thể của Tân Hành thoáng lung lay khi nghe những lời đó. Một vòng tay của ai đó đúng lúc ôm lấy eo cô, ôm lấy hông cô, miệng vẫn đang mỉm cười.
"Tiểu Mạo Hiểm làm sao biết mẹ chơi? Có phải con nhớ nhầm rồi không?”
Da đầu Tân Hành căng cứng, không nhịn được mà dùng cùi chỏ đụng vào bụng anh.
Cô đụng vào anh, anh liền ôm cô chặt hơn. Mặt Tân Hành nóng bừng, lại thấy hai đứa bé đang dùng đôi mắt to tròn như quả nho nhìn bọn họ, còn nói với bọn họ rằng… Mẹ và ba chơi cưỡi ngựa...
Toàn thân Tân Hành run rẩy, trong lòng đã có một dự cảm xấu.
Tiểu Mạo Hiểm còn đang đấu tranh lý trí: "Con nhớ không lầm đâu, con tận mắt nhìn thấy. Đó là lần trước khi chúng ta tới thành phố H thăm ông cố, lúc ở trong khách sạn. Buổi tối con muốn uống nước, tỉnh lại liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh, con mở cửa phòng liền thấy ở trên ghế sô pha trong phòng khách, mẹ đang cưỡi trên người a, giống như cưỡi ngựa vậy, di chuyển lúc lên lúc xuống.”
Tân Hành hoàn toàn hóa đá.
Di chuyển lúc lên lúc xuống… Con yêu à, con nhất định phải miêu tả một cách rõ ràng dễ hiểu như vậy sao?
Tiểu Mạo Hiểm còn đang khó khăn nhớ lại, nhập tâm đến mức chân mày cũng hơi nhíu lại: “Mẹ chơi rất vui vẻ mà, đến mức quần áo cũng loạn hết lên…”
Tân Hành cảm thấy bây giờ nếu có ai đẩy cô một cái, cô nhất định sẽ ngã ngay ra đây, và sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
"Ba cũng có vẻ rất vui, mặc dù bố đang bị mẹ cưỡi trên người, nhưng mà con không thấy quần áo của ba bị loạn chút nào cả…”
Con yêu, còn may là con không thấy đấy...
Trí nhớ của Tiểu Mạo Hiểm có hạn, chỉ có thể nhớ đến đây, đến khi không nhớ được thêm gì nữa thì cô bé liền nắm chặt nắm đấm nhỏ lại, nhìn thẳng vào Tân Hành và đưa ra kết luận: “Cho nên mẹ, mẹ nói mẹ không chơi cưỡi ngựa gỗ là đang lừa bọn con!”
Tân Hành cứ thế mà… hồn rời khỏi xác.
Cũng may hôm đó không có gió, nếu không, xét theo mức độ hóa đá của cô, nếu có gió, ắt hẳn là chỉ cần gió vừa thổi, cô hoàn toàn có thể hóa thành bụi phấn, đến xương cũng chẳng còn.
Cô, cô, tại sao cô lại có thể để con gái mình nhìn thấy thứ không nên nhìn như thế chứ?
Cô đã làm mẹ kiểu gì vậy?
Thời gian, địa điểm và nhân vật, con gái cô vẫn nhớ rất rõ!
...
Cuối cùng, Tân Hành không nhớ mình đã sống sót trở về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rằng Dịch Tân vẫn còn có tâm tư dẫn hai đứa nhỏ đi chơi… các trò xe… các loại nhà.
Còn cô thì được đưa vào quán nước trong khu vui chơi, chờ bọn họ chơi xong thì tới đón cô về nhà.
Khi về đến nhà, cả hai đứa trẻ đều đã ngủ. Dịch Tân cẩn thận đặt hai đứa trẻ lên giường, rồi dặn dò bảo mẫu, chờ bọn chúng tỉnh lại thì dẫn chúng đi tắm, sau đó liền ôm Tân Hành trở về phòng.