|
Trang 2/3
|
[ 9 bài ] |
|
SUỴT! COI CHỪNG NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH NGHE THẤY
01.03.2023, 13:16 |
|
Thượng Thần Ngọc Kỳ Lân Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: 27.05.2017, 11:10 Tuổi: 44 Bài viết: 1164 Được thanks: 1134 lần Điểm: 29.33
|
|
 Chương 3: Ta là người đến từ hành tinh khác - Điểm: 28
Chương 3: Ta là người đến từ hành tinh khác Tác giả: Thơ Thơ Mặc dù Tấm đã giấu búp bê rất kỹ nhưng vẫn không giấu được con mắt tinh tường của Cám. Cám đã nhận ra Tấm vui vẻ hơn, không còn cái vẻ nhìn đống đồ chơi của cô với ánh mắt thèm thuồng nữa. Cám bèn quyết định theo dõi Tấm, không khó để phát hiện ra búp bê. Cám nhìn thấy Tấm có một con búp bê xinh xắn, biết cử động, biết nói chuyện với Tấm khiến Cám vô cùng đố kỵ. Cám có khá nhiều búp bê nhưng không có con búp bê nào thông minh, đáng yêu như vậy, cô bèn nghĩ cách đánh cắp. Chuyện này cũng không khó lắm, đợi lúc Tấm ra đồng, Cám lẻn lên gác ôm luôn búp bê về phòng mình. Cám chẳng hề áy náy vì hành động cướp đoạt của mình, cô đã quen cướp của Tấm bất cứ thứ gì vừa mắt. Hoàng tử đang tập cử động tay chân thì bất ngờ bị Cám bế đi, khó khăn lắm ngài mới tập cho cơ thể quen với lực hút của hành tinh này mà không có thiết bị hỗ trợ. Nếu không phải tại Alex khiến cho ngài mang hình hài một đứa trẻ thì ngài đã không phải mất nhiều thời gian để thích nghi như vậy. Cám có được búp bê mới thì vô cùng sung sướng, cô đặt búp bê ở trên bàn rồi bắt đầu ra lệnh: “Nói chào bạn đi.” “Hay nói bí bo thôi cũng được.” Mặc cho Cám ra lệnh, búp bê chỉ ngồi im mở to đôi mắt màu tím thẫm ra nhìn Cám khiến Cám tức giận, rít lên: “Không chịu nói hả, đồ lì lợm. Mày chỉ nghe lời chị Tấm thôi phải không? Để tao móc mắt mày ra, khoét miệng của mày coi mày có chịu nói không?” Nói là làm, Cám đùng đùng đứng dậy đi xuống bếp kiếm dao để khoét mắt búp bê. Nếu món đồ chơi này không thể khiến cho cô hài lòng thì cô cũng không muốn giữ lại nó nữa. Hoàng tử đã nghe Tấm kể nhiều về Cám, ngài biết đây là một kẻ khó đối phó, chi bằng bỏ chạy là tốt nhất. Hoàng tử cố cử động tay chân cứng ngắt bước tới mép bàn rồi nhảy xuống đất, nhưng thân thể nhỏ bé lọng cọng khiến ngài không thể chạy nhanh được. Ngài vừa chạy được mấy bước đã bị Cám túm lấy, xách ra ngoài. Ý nghĩ sẽ hủy hoại búp bê làm cho Cám cảm thấy vui sướng hơn có được nó. Ngay lập tức, Cám lượm một cục đá bự bên đường lên rồi ra sức đập mạnh vào tay chân búp bê. “Aaaaaa” Hoàng tử đau đớn đưa đôi mắt căm hờn nhìn Cám mà không có sức để phản kháng. Đứa con gái ác độc này, nếu thoát được thì ngài nhất định sẽ trả mối thù này. Cám đập được mấy cái thì ngẩn ra. Thật kỳ lạ, búp bê mà cũng chảy máu. Từ trên mình búp bê chảy ra dòng nước màu xanh lá sền sệt như máu, đôi mắt màu tím thẫm của búp bê chiếu tia nhìn căm hờn oán giận khiến cô run tay. Con búp bê này thật đáng sợ, ánh mắt nó chẳng khác gì bị ma ám, không chừng đây là vật chẳng lành, chi bằng vứt nó đi thật xa. Tốt nhất là ném nó xuống sông cho mất tích. Nghĩ là làm, Cám đem búp bê ra bờ sông rồi thẳng tay ném mạnh con búp bê ra giữa dòng sông, thế là xong. Cám hài lòng đứng nhìn dòng nước cuồn cuộn cuốn con búp bê trôi đi băng băng. Hoàng tử bị ném xuống sông thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, ngài không biết bơi. Ở hành tinh của ngài chỉ có mấy con sông axit, không ai dám bước tới gần, còn nước là thứ vô cùng quý hiếm chỉ được tạo ra từ phòng thí nghiệm phục vụ cho việc nghiên cứu. Vì vậy ở hành tinh ngài không ai biết bơi, bơi chỉ là khái niệm có trong từ điển cổ. Hoàng tử chới với giữa dòng nước chảy xiết, thật không ngờ một chiến binh chuyên đi chinh phục vũ trụ lại bỏ mạng nơi này. Hoàng tử tuyệt vọng, ngài đành buông xuôi, để mặc cho dòng nước cuốn đi. Bỗng hoàng tử thấy Tấm đang đứng bên bờ sông kéo lưới, ngài thu hết sức lực còn lại, hét lớn: “Tấm, cứu ta.” Tấm đang ở bên bờ sông kiểm tra lưới xem có cá không thì bỗng nghe có tiếng kêu cứu, cô giật mình nhìn ra thì thấy bé Bo của mình đang bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, gì chứ bộ quần áo màu bạc sáng lấp lánh giữa dòng nước kia thì không nhầm lẫn vào đâu được. Tấm lập tức cuộn lấy cuộn lưới, chạy xuôi theo dòng sông, đến khúc sông hẹp thì tung lưới ra quấn lấy bé Bo kéo lên bờ. Lúc này bé Bo đã nằm im nhắm nghiền đôi mắt, Tấm ngạc nhiên khi thấy bộ quần áo của bé Bo vẫn không hề bị ướt nước, dường như nó được làm từ một chất liệu đặt biệt có thể kháng nước. Tuy nhiên vẫn có một dòng nước màu xanh lá chảy xuôi theo tay và chân của bé Bo rơi xuống, sền sệt và có mùi tanh như máu. Lẽ nào búp bê cũng bị thương nữa sao? Tấm cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cô quyết định cởi quần áo bé Bo ra xem thử. Thật đáng ngạc nhiên, sau khi cởi quần áo bé Bo ra thì thấy bé Bo có một cơ thể hoàn hảo, đầy đủ bộ phận như một con người, búp bê này được chế tạo quá tinh xảo rồi. Nhưng cũng thật kỳ lạ, khắp mình búp bê đều có vết thương, nơi miệng vết thương còn chảy ra chất lỏng màu xanh, giống như là máu. Lẽ nào bé Bo là một con người? Nhưng sao trước giờ cơ thể bé Bo không hề có hơi ấm như người, lúc nào cũng lạnh như một pho tượng. Làn da này cũng không giống với da người, trơn lán không hề có một sợi lông tơ nào, sờ vào có cảm giác rất đặt biệt, chỉ có thể nói là càng sờ càng thích. Tóm lại nếu nghĩ bé Bo là một búp bê thì không giống búp bê, nhưng nếu nghĩ bé Bo là một cơ thể sống như người thì cũng không phải người. Hoàng tử đã ngất lịm nãy giờ, bây giờ vừa tỉnh lại cảm thấy Tấm đang tò mò nghiên cứu cơ thể mình thì ngài lại muốn ngất thêm lần nữa. Cảm giác xấu hổ trước giờ chưa từng có khiến làn da trở nên phiếm hồng, ngài cố nén đau, gắng gượng nói: “Tấm, ta bị thương rồi, mau giúp ta.” Hoàng tử cố giơ tay, ngăn bàn tay đang sờ mó, vuốt ve cơ thể mình lại, tiếp tục nói: “Ta không phải là búp bê, ta là người sống nhưng không phải là người ở đây. Ta là người đến từ hành tinh khác, nơi ta ở rất xa nơi đây. Thế giới của ta cũng giống như ở đây, có điều hiện đại hơn.” Tấm gật gù ra vẻ như đã hiểu, nhìn phản ứng của bé Bo thì rõ ràng là người rồi. Tấm tủm tỉm cười trêu ghẹo: “Có phải tất cả người hành tinh khác đều bé xíu đáng yêu như vậy không? Lại còn biết thẹn thùng nữa, ha ha ha...” Hoàng tử tức đến hoa mắt chóng mặt, nếu không phải tại tên Alex ăn hại thì ngài đâu có phải chịu sự dày vò, sỉ nhục như vậy đâu. Cho dù là người ngoài hành tinh thì cũng biết xấu hổ chứ. Hoàng tử nghiến răng nói: “Nếu cô không chịu giúp thì thôi, tự ta sẽ tìm cách. Trả quần áo lại cho ta.” Tấm thấy bé Bo tức giận thì không dám đùa nữa, cô vừa giúp bé Bo mặc lại quần áo vừa hỏi: “Bé Bo muốn giúp thế nào?” Bé Bo cáu giận nói: “Con Cám ác độc đã hại ta ra nông nổi này. Ta đang bị thương nặng, cần được điều trị.” Thì ra là em Cám. Tấm nhìn bé Bo với ánh mắt thông cảm và dịu dàng xoa đầu bé Bo, nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa, để chị đưa bé Bo đến bệnh viện nhé.” Nào ngờ bé Bo càng tức giận hơn, hắn rít lên: “Đừng có xoa đầu ta, ta đã hơn hai trăm tuổi rồi đó. Ta không thèm đến bệnh viện của các người, trình độ các ngươi kém như vậy, chắc chắn không giúp được gì đâu. Hãy đưa ta đến chỗ phi thuyền, trong phi thuyền có dự trữ sẳn thuốc và máy móc giúp nhanh hồi phục.” Tấm thầm nghĩ: gì mà hơn hai trăm tuổi chứ, rõ ràng chỉ là bé hai tuổi thôi, nhưng cô vẫn tươi cười dỗ dành: “Được, được, chị sẽ đưa bé đến chỗ phi thuyền. Phi thuyền của bé Bo ở đâu?” “Ta giấu phi thuyền ở trong hang động trong núi. Hãy nhanh đưa ta lên núi.” Hoàng tử nói bằng giọng suy yếu. “Được.” Tấm cẩn thận ôm bé Bo lên, nhắm hướng núi đi tới.
|
|
|
 |
|
|
 |
10.03.2023, 09:50 |
|
Thượng Thần Ngọc Kỳ Lân Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: 27.05.2017, 11:10 Tuổi: 44 Bài viết: 1164 Được thanks: 1134 lần Điểm: 29.33
|
|
 Chương 4: Khám phá phi thuyền của người ngoài hành tinh - Điểm: 29
Chương 4: Khám phá phi thuyền của người ngoài hành tinh Tác giả: Thơ Thơ Đường đi lên núi khá gập ghềnh, khó đi, hơn nữa Tấm còn phải ôm bé Bo trên tay nên bước đi càng thêm khó khăn. Sáng giờ Tấm chỉ có một củ khoai lang luột vào bụng nên cô cảm thấy bụng đói đến hoa cả mắt, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi dính bết vào người. Nhưng Tấm không hề đi chậm lại chút nào, cô rất lo lắng cho bé Bo, chỉ sợ cô đi chậm thêm một bước thì tính mạng của bé Bo sẽ càng thêm nguy hiểm. Trái ngược với Tấm, mặc dù bé Bo bị thương nặng nhưng trong ánh mắt của bé Bo tràn ngập vẻ căm hận, bé Bo nghiến răng thầm nghĩ: ‘Chỉ cần ta khỏe lại thì ta sẽ lệnh cho tàu chiến tới bắn các ngươi tan thành mảnh vụn, ta sẽ biến hành tinh xanh này thành hành tinh chết. Ta sẽ bắt hết cả nhà con Cám làm nô lệ. Hừ... chỉ trừ Tấm ra.’ Bỗng... rắc một cái, Tấm đạp phải một khúc cây mục, trượt chân ngã xuống lăn một vòng, nhưng cô vẫn không buông bé Bo ra mà cố co người ôm bé Bo vào lòng, cố gắng cho bé Bo không bị va đập mạnh. “Bé Bo, bé Bo có sao không?” Không thấy bé Bo trả lời, Tấm càng thêm cuống quýt lay gọi, nước mắt tuông rơi lã chã. Sau khi cha mẹ mất đi, bé Bo chính là người bạn duy nhất của cô. Cho dù nó chỉ biết kêu bí bo thì cô cũng rất vui, cô không muốn bé Bo xảy ra chuyện gì. Tấm không hề để ý rằng chính bản thân mình cũng bị thương mà chỉ mãi lo cho bé Bo. “Bé Bo, bé Bo.” “Đau quá, đừng lay nữa.” Hoàng tử nói một cách khó khăn, dù có Tấm bảo vệ thì tấm thân bé nhỏ đang bị thương vẫn không tránh khỏi tổn thương thêm lần nữa. Tấm lại đang cầm cánh tay bị gãy lay mạnh khiến ngài càng thêm đau đớn. Hoàng tử cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy tràn đầy quan tâm lo lắng đang nhìn ngài, trong đôi mắt đó chảy ra những viên chân châu trong suốt, rơi xuống má ngài, miệng ngài, đi thẳng tới trái tim của ngài khiến ngài cảm thấy trong lòng cồn cào, khó chịu, như có ai lấy kim châm từng cái từng cái vào tim ngài theo từng giọt nước mắt rơi. Đây là giọt nước mắt trong truyền thuyết sao? Từ khi sinh ra hoàng tử đã nhiều lần nhìn thấy đầu rơi máu chảy, nhưng chưa từng nhìn thấy nước mắt rơi. Ở hành tinh của ngài, loài người sống như một người máy cao cấp, không có những thứ tình cảm yếu đuối cho nên chẳng có ai khóc cả. Vậy mà ở đây, lần đầu tiên ngài nhìn thấy một người đau lòng vì ngài, rơi nước mắt vì ngài khiến hoàng tử ngây ra trong giây lát, những toan tính trả thù cũng đi đâu mất. Tấm thấy bé Bo tỉnh rồi thì mừng rỡ nói: “May quá, bé Bo tỉnh rồi. Chúng ta đi tiếp thôi. Bé Bo cố gắng chịu đựng nhé, sắp đến nơi rồi.” Cô không hay mình vừa giúp trái đất thoát khỏi một kiếp nạn. Tấm ôm bé Bo lên, đi theo hướng dẫn của bé Bo, mãi tới lúc trời tối mới tới được hang động giấu phi thuyền, đó chính là vật thể hình tròn màu trắng bạc mà Tấm đã từng nhìn thấy khi nó ghé đến thăm trái đất, lúc lại gần thì trông nó như một cái trứng lớn có bề mặt trơn bóng, không nhìn thấy cửa đâu. Tấm ôm bé Bo đến đứng trước phi thuyền, bé Bo liền rít lên những tiếng kêu lạ tai khiến cái trứng lớn bỗng rung lên, mở ra một khoảng trống đủ để một người đi vào, đèn bên trong cũng bật sáng, Tấm lại ôm bé Bo tiến vào. Ở bên trong khá rộng, giống một căn phòng hình bầu dục lớn với bức vách màu trắng bạc sáng bóng nhưng không hề có bất kỳ đồ đạc gì. Tấm còn đang ngạc nhiên thì bé Bo nói: “Tấm, đi tới đằng kia. Cô hãy ấn vào trên tường.” Tấm vừa đưa tay chạm nhẹ thì bức vách trước mắt bỗng tách ra làm hai để lộ căn phòng điều khiển bên trong. Đằng kia có một cái bàn lớn, ở trên mặt bàn có rất nhiều nút bấm. Tấm nhìn mà chỉ cảm thấy hoa mắt, không hiểu sao người ta có thể điều khiển hết từng này phím mà không bị lẫn lộn. Hoàng tử được Tấm ôm trong tay mà cảm thấy tức nghẹn, bây giờ ngài đang trong hình hài trẻ con, thật khó để leo lên bàn bấm nút điều khiển. Cực chẳng đã hoàng tử đành nói: “Tấm, cô giúp tôi bấm nút thứ tư hàng thứ ba bên trái, nút thứ hai hàng thứ bảy bên phải, nút thứ...” Hoàng tử nói một hơi làm Tấm phát hoảng vội nói: “Từ từ đã chị bấm lộn bây giờ, nhiều nút quá mà chị lại không biết đếm. Hàng thứ tư là hàng nào? Hay là để chị ẳm bé lên để bé tự bấm.” Hoàng tử đành im bặt, cố nén tiếng thở dài. Ngài đã quên mất Tấm là một cô gái ngốc. Tấm lớn lên ở thôn quê, suốt ngày chỉ biết đi chăn trâu, chưa từng đi học. Nhưng hai tay ngài đã bị Cám đánh gãy, không thể bấm nút được. Hoàng tử suy nghĩ một giây rồi nói: “Tấm, cô hãy tới góc bàn bên phải, kéo học bàn ra, bên trong có hộp thuốc viên nén. Đây là loại thức ăn dành cho người du hành vũ trụ như chúng tôi, vốn không tiện có nhiều chất thải trong phi thuyền. Việc ăn uống bình thường sẽ khiến cơ thể nạp luôn những tạp chất có hại cho cơ thể, làm giảm tuổi thọ. Cho nên ở hành tinh chúng tôi, các nhà khoa học sẽ tính toán lượng dinh dưỡng cần thiết để duy trì hoạt động cho cơ thể, tổng hợp các khoáng chất thành những viên thuốc con nhộng, chỉ cần uống một viên cũng có thể duy trì năng lượng trong ba tháng. Viên thuốc này cũng giúp cho trí não thông minh lên không ít, rất tốt cho người ngốc như cô.” Nghe nói có thức ăn khiến Tấm sáng mắt lên, bụng cô đang đói đến nổi tay chân bủn rủn đây. Cô vội chạy tới bên bàn, kéo học bàn ra. Bên trong có mấy cái hộp đựng những viên thuốc con nhộng màu đen, Tấm lấy ra ngay một viên cho vào miệng. Chỉ vài phút sau, Tấm cảm thấy tinh thần sảng khoái, bụng cũng hết đói, tay chân cũng trở nên linh hoạt. Bé Bo liền dạy cho Tấm tập đếm. Lúc này Tấm cũng tự tin hơn, bấm nút điều khiển dưới sự hướng dẫn của bé Bo. Mặt sàn tự nhiên nứt ra rồi trồi lên một cái hòm trong suốt như thủy tinh, bé Bo liền ra hiệu cho Tấm đặt mình vào đó. Nắp hòm đóng lại, Tấm ngồi một bên chờ đợi. Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết bao lâu sau bỗng vang lên một tiếng ‘Bíp’ thật lớn làm Tấm giật mình, nắp hòm thủy tinh mở ra lần nữa. Tấm kinh ngạc nhìn Bé Bo bước ra hoàn toàn khỏe mạnh, sức khỏe đã hồi phục, thật là thần kỳ. Hoàng tử mĩm cười nói: “Tấm, ban nãy cô té ngã cũng bị thương, hãy vào trong này nằm đi. Đây là máy trị thương hiện đại nhất của hành tinh chúng tôi.” Nghe nhắc tới mới nhớ, lúc nãy té ngã trầy xướt tay chân nhưng cô chỉ mãi lo cho bé Bo mà quên bản thân mình. Tấm ngoan ngoãn bước vào, nằm xuống trong hòm thủy tinh, có tiếng máy chạy rù rù bên tai cô khiến cô ngủ thiếp đi. Khi Tấm thức dậy thì thấy cơ thể nhẹ nhàng, khỏe khắn hơn rất nhiều, mấy vết trầy xướt rướm máu không còn nữa. Tấm kinh ngạc kiểm tra cơ thể mình, ngay cả mấy vết sẹo bỏng lửa xấu xí, vết roi của dì đánh thành sẹo trên cơ thể cũng không còn nữa. Chẳng những vậy, làn da của cô cũng trở nên trơn láng trắng hồng hơn, không còn đen đúa rám nắng như trước nữa. Có thể nói là đẹp hơn cả da em Cám nữa. Tấm mừng rỡ nhảy tới ôm xốc bé Bo lên hun tới tấp lên gương mặt bụ bẫm của bé. “Thả ta ra, đừng vô lễ. Không được hôn ta. Ta đã hơn hai trăm tuổi rồi đó.” Mặc cho bé Bo phản đối, Tấm cũng vẫn cứ hôn cho đã, tiếng phản đối của bé Bo yếu dần rồi im bặt, chỉ còn tiếng hừ hừ cho ra vẻ vẫn đang phản đối mà thôi. Dù sao thì ngài cũng là hoàng tử tôn quý mà, không thể quá dễ dãi được.
|
|
|
 |
|
|
 |
13.03.2023, 10:41 |
|
Thượng Thần Ngọc Kỳ Lân Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: 27.05.2017, 11:10 Tuổi: 44 Bài viết: 1164 Được thanks: 1134 lần Điểm: 29.33
|
|
 Chương 5: Ước mơ của Tấm - Điểm: 27
Chương 5: Ước mơ của Tấm Tác giả: Thơ Thơ
Sau khi trút xuống một trận mưa hôn, nhìn thấy bé Bo xụ mặt giận dỗi thì Tấm phì cười, đưa tay nhéo lấy cái má bầu bĩnh nói: “Thôi nào đừng dỗi nữa, bây giờ bé Bo có muốn về cùng chị không hay trở về hành tinh của mình?”
Bé Bo tức giận đẩy tay Tấm ra, dõng dạt nói: “Ta không phải là bé Bo, cô đừng có xem ta như trẻ con nữa. Ta là hoàng tử tôn quý của hành tinh Eco. Ta là chiến thần chuyên đi xâm lượt vũ trụ, ta đi đến đâu thì mọi sinh vật đều quy thuận ta, nghịch ta chỉ có chết. Cô không được nhéo má ta nữa, nếu không ta sẽ cho quân tới bắn nát hành tinh này. Hừ hừ... Ta đã hơn hai trăm tuổi rồi, chỉ tại tên Alex đáng chết khiến ta mang hình hài trẻ con thế này, khi nào trở về ta sẽ chặt hết mấy cái đầu của hắn xuống làm ghế ngồi.”
Tấm nhìn bé Bo tức giận trợn to đôi mắt màu tím thẩm càng thêm mê hoặc, đôi má bầu bĩnh phồng to, cái mỏ chu lên càng thêm đáng yêu, chỉ muốn hôn thêm cái nữa, không lẽ tất cả người ngoài hành tinh đều đáng yêu như vậy sao? Cô cố nén cười nói: “Được rồi hoàng tử bé tôn quý, bây giờ ngài định làm gì?”
Hoàng tử bước tới ngồi lên ghế điều khiển, đây là loại ghế có thể điều chỉnh lên cao xuống thấp, lớn nhỏ cho vừa với người sử dụng. Hoàng tử bấm nút cho ghế cao lên ngang tầm mắt của Tấm, cố giữ dáng ngồi sao cho ra vẻ tôn nghiêm quý phái nhất rồi hừ giọng nói: “Hừm, ta đã gởi tín hiệu cho Eric rồi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đến đón ta đi thôi. Nhưng trước khi ta đi thì ta sẽ làm một việc gì đó giúp cô, coi như trả ơn cô đã cứu ta. Hoàng tử của hành tinh Eco chẳng bao giờ nợ ân tình của ai cả. Nói đi, cô thích gì? Hay có ước nguyện gì không? Ta sẽ giúp cô hoàn thành ước nguyện.”
Tấm cau mày suy nghĩ, bình thường cô chỉ biết đi chăn trâu, cắt lúa, chẳng có mơ ước gì nhiều ngoại trừ việc có được cái áo đẹp như của em Cám, hay tối nay không bị bỏ đói. Nghe Tấm rụt rè nói lên ước nguyện được ăn no mặc đẹp của mình mà hoàng tử chỉ biết lắc đầu, nếu so với giấc mộng chinh phục vũ trụ của ngài thì đây chỉ là một ước nguyện bé như hạt cát, còn không biết có nên gọi là mơ ước hay không? Hoàng tử đành gợi ý thêm: “Chẳng lẽ cô cứ muốn đi chăn trâu suốt đời sao? Cô không muốn làm gì khác để thay đổi số phận sao?”
Lời của Hoàng tử như vén lên bức màng tối tăm trước mắt Tấm. Ừ nhỉ, chẳng lẽ suốt đời này mình chỉ quanh quẩn ở mảnh ruộng này thôi sao? Tấm suy nghĩ một hồi rồi cúi đầu nói: “Nhưng tôi không biết làm gì cả, thậm chí tôi còn không biết đọc biết viết nữa.”
Hoàng tử nghe xong gật đầu nói: “Tôi biết làm gì cho cô rồi. Được rồi, chúng ta trở về thôi, trời cũng đã khuya rồi.”
“Về nhà sao? Hoàng tử cứu tôi với, nếu giờ này về thì chắc chắn tôi sẽ bị dì đánh chết mất.”
Lúc này Tấm mới giật mình nhớ ra rằng ở nhà còn có một người dì ghẻ đáng kính, nếu giờ này mới về thì chắc cô sẽ bị ăn một trận đòn chứ chẳng chơi.
Hoàng tử nhìn vẻ sợ hãi của Tấm thì càng thêm ngao ngán, thật không ngờ cô lại vô dụng như vậy, yếu đuối như vậy. Trông Tấm như một con thỏ nhỏ đang cầu sự che chở khiến hoàng tử cảm thấy nhói lòng, ngài cũng không nỡ mắng Tấm. Ngài đưa bàn tay nhỏ xíu của mình ra vỗ lên vai Tấm rồi nói: “Đừng sợ, nếu cô không muốn về thì ở lại đây đi, tối nay ngủ lại trong phi thuyền của tôi, sáng sớm mai hãy về.”
Hoàng tử đưa tay bấm nút trên tường, đèn trong khoang tắt hết, trần nhà bỗng trở nên trong suốt. Cả hai cùng nằm xuống sàn nhìn lên bầu trời đầy sao, ở giữa bầu trời là vầng trăng tròn vành vạch, sáng lung linh khiến Tấm nhớ tới câu chuyện cổ tích ngày xưa mẹ hay kể cho cô nghe. Tấm bèn nói: “Hoàng tử này, Hoàng tử có nhìn thấy mặt trăng ở trên kia không? Ngày xưa khi mẹ tôi còn sống, mẹ nói trên mặt trăng có chị Hằng sống trên đó, trong một lâu đài trắng như tuyết. Trên đó còn có một cây đa rất lớn, chị Hằng hay ra chỗ cây đa nhìn về trái đất này. Hoàng tử từ hành tinh khác đến, lúc bay ngang mặt trăng có nhìn thấy chị Hằng ở trên đó không?”
“Mặt trăng mà cô nhìn thấy cũng chỉ là một hành tinh nhỏ, không có gì ngoài cát và đá, không có ai sống ở đó cả.”
Tấm lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Mẹ tôi nói vậy mà, mẹ tôi sẽ không gạt tôi đâu.” Hoàng tử tỏ vẻ khinh bỉ: “Mẹ cô cũng ngốc y như cô vậy.”
“Ngài không được nói vậy. Ước gì có một ngày, tôi có thể lên tới mặt trăng xem thử có chị Hằng ở trên đó không.”
“Cũng không phải không lên được. Nếu cô muốn lên mặt trăng, tôi sẽ dẫn cô đi.”
Tấm đã chìm vào giấc ngủ say, không biết cô có nghe thấy lời hoàng tử vừa hứa dẫn cô lên mặt trăng hay không? Trong cơn mơ, Tấm thấy mình trở nên thật xinh đẹp diễm lệ, da trắng tóc dài. Trên người cô mặc một bộ váy dài mềm mại thướt tha, lộng lẫy như ánh trăng. Rồi bỗng xuất hiện một hoàng tử cao lớn đẹp trai ngồi trên một cỗ xe ngựa bay rất lớn, trên tay chàng ôm một con thỏ ngọc tới tặng cô. Chàng chìa tay ra cho cô rồi nói: “Tấm, em có đồng ý cùng anh đi du ngoạn mặt trăng không? Anh đã xây sẳn cho em một lâu đài trắng trên đó, ở đó chỉ có anh và em, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi ngắm ngân hà. Tấm, có đồng ý đi với anh không?”
“Em đồng ý.”
Trong cơn mơ màng, Tấm lẩm bẩm câu đồng ý rồi ôm lấy hoàng tử, đặt lên môi chàng một nụ hôn ngọt ngào.
“Không được ôm ta, ta đã hơn hai trăm tuổi rồi đó.” Bé Bo bị Tấm ôm vào lòng thì giật mình tỉnh giấc càu nhàu. “Con gái con đứa gì mà không biết ý tứ, lại còn hôn nữa. Hừm, nghĩ tình hôm nay cô có công cứu ta, ta để cho cô mượn ôm ngủ vậy.”
Hoàng tử đã quen bị Tấm ôm ngủ nên chỉ phản đối lấy lệ, cũng không đẩy cô ra, thậm chí ngài còn mong chờ Tấm hôn tiếp nữa nhưng cô lại tiếp tục ngủ say, trong lòng hoàng tử hơi thất vọng.
Sau này trở về, ngài còn biết bao công việc đang chờ, không biết còn có thể gặp lại Tấm không? Đời sống của người hành tinh xanh ngắn ngủi, có lẽ Tấm sẽ không đợi được ngày ngài qua trở lại, nghĩ đến đây trong lòng hoàng tử cảm thấy hụt hẫng, như đánh mất một thứ gì quý giá.
Việc duy nhất bây giờ ngài có thể làm cho Tấm là làm sao sắp xếp một cuộc sống đầy đủ hơn cho Tấm trước khi trở về. Cuộc sống hiện nay của Tấm quá vất vả, lại còn thường xuyên bị dì và Cám hiếp đáp. Ngài phải dạy cho Tấm biết đọc biết viết, tìm một công việc tốt hơn cho cô. Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn.
Lời của tác giả: TRuyện tự viết nên không biết hay dỡ thế nào, ai vào đọc cho mình xin ý kiến với. Mình định viết truyện này theo hướng ngôn tình, chấm thêm chút khoa học viễn tưởng (dựa vào những tài liệu khoa học mà mình đọc được trên mạng). Mình vẫn đang suy nghĩ xem có nên dữ dội như vậy hay nhẹ nhàng đúng chất ngôn tình lãng mạn.
|
|
|
|
|
|
Trang 2/3
|
[ 9 bài ] |
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
2 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 187, 188, 189
|
3 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất
1 ... 40, 41, 42
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
6 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
7 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
8 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
9 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
10 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
11 •
[Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)
1 ... 165, 166, 167
|
12 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
14 •
[Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An
1 ... 27, 28, 29
|
15 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu
1 ... 76, 77, 78
|
16 •
Cuộc thi Miss Diễn đàn Lê Quý Đôn năm 2020 (Tổng kết trang 16)
1 ... 49, 50, 51
|
17 •
[Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm
1 ... 53, 54, 55
|
18 •
[Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả
1 ... 148, 149, 150
|
19 •
[Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả
1 ... 88, 89, 90
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
|
miumiumiu1011: tớ muốn truy cập vào truyện sắc ngôn tình thì làm thế nào |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua  |
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Kha linh: Cho mình hỏi sao được cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư � |
|
|
|