Diễn đàn Lê Quý Đôn



Tạo đề tài mới Trả lời đề tài  [ 485 bài ] 
Bỏ phiếu 

Bạn nghĩ tình yêu nào nguy hiểm nhất?
Bạn có thể chọn tối đa 2 ý kiến

Xem kết quả

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

 
Có bài mới 20.07.2022, 21:31
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 2
Thành viên cấp 2
 
Ngày tham gia: 20.04.2020, 16:51
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 56
Được thanks: 964 lần
Điểm: 64.05
Có bài mới Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 56
Ngoại truyện 8: Về mối tình của Đoạn Nghiêu (1)
Editor: spring
Beta_er: Chan
Nguồn: diendanlequydon


"Đương gia." Lê Dạng gọi một tiếng, đặt tài liệu trên tay xuống bàn hắn, mắt nhìn về phía người đàn ông co một chân ngồi trên bệ cửa sổ. Người kia mặc áo sơmi tơ lụa màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài đẹp lạ thường như hai viên đá quý lấp lánh sáng lên đủ mọi màu sắc lộng lẫy dưới ánh mặt trời. Đây là chàng trai đẹp nhất mà cô nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ, cô hoảng hốt nhớ tới, tại học viện Lưu Tư Lan, nơi bọn họ từng lưu lại vô số hồi ức, hắn bị bọn cô đặt biệt danh - Hoa Yêu.

Đây là một chàng trai xinh đẹp và mị hoặc như một yêu tinh hoa.

Tựa như đóa mạn đà la màu đen nở rộ đầy hoặc nhân bờ bên kia địa ngục, xinh đẹp nhưng nguy hiểm vô cùng.

Đoạn Nghiêu không trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt có phần trống rỗng. Lê Dạng nhìn hắn mấy giây, cắn cắn môi, trong mắt cháy lên hy vọng, thận trọng lên tiếng: "Tiệc rượu tối nay... có thể để tôi làm bạn nữ của cậu không?"

Từ mười ba tuổi đến hai mươi bảy tuổi, suốt mười bốn năm, cô vẫn yêu người đàn ông này, đồng thời chấp nhất cho rằng, một ngày nào đó hắn sẽ nhìn thấy mình, dù sao Mộc Như Lam đã kết hôn sinh con rồi, không phải sao? Hắn cũng đã chúc phúc bọn họ rồi, không phải sao?

Đoạn Nghiêu vẫn không động đậy, qua một hồi lâu, đến khi Lê Dạng siết chặt nắm tay nghĩ rằng Đoạn Nghiêu sẽ không cho cô câu trả lời, hắn mới thả chân xuống, đứng dậy khỏi bệ cửa sổ. Theo thời gian, người đàn ông càng ngày càng yêu nghiệt kín đáo khiến người khác không thể nhìn thấu, cho dù hơi hơi đến gần đều sẽ để cho người ta sinh ra ảo giác tim đập nhanh hơn và yêu say đắm - chỉ số pheromone khá là cao.

Lê Dạng cảm thấy, trái tim mình đang đập bịch bịch bịch nhanh hơn, cô theo thói quen không để bản thân biểu hiện không thể tự điều khiển quá mức, nhưng gương mặt vẫn hơi đỏ ửng.

"Đêm nay tiệc rượu gì?" Đoạn Nghiêu tùy ý mở tài liệu trên mặt bàn ra, giọng nói hơi khàn khàn quyến rũ vang lên, thờ ơ không để ý.

"Tiệc sinh nhật của Angel phu nhân, tổ chức tại Hàn Quốc, chuyến bay buổi chiều." Lê Dạng tóm tắt vài điểm chính, hắn luôn luôn không để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt này.

"Hủy bỏ đi, đêm nay tôi muốn đi tham gia hội đấu giá." Đoạn Nghiêu vừa nói vừa hững hờ rút ra một điếu thuốc ngậm giữa cánh môi, hắn không châm lửa, chỉ thích ngậm như thế này, mùi thuốc lá nhạt rất thoải mái, nhưng châm lên sẽ không còn mùi hương này, hơn nữa Mộc Như Lam và Tiểu Khiêm Khiêm đều không thích mùi khói thuốc.

Lê Dạng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, sau đó nghĩ đến chuyện đấu giá đêm nay. Theo tính chất của Ám Long, hội đấu giá Đoạn Nghiêu nhắc đến tất nhiên không thể là loại đấu giá phổ thông, đó hoạt động của chợ đen dưới mặt đất, trong hội đấu giá sẽ xuất hiện các loại vật phẩm cực kỳ cao cấp thậm chí vốn không cho phép xuất hiện ở trên thị trường, bao gồm cả... người.

Lần trước người đứng ra tổ chức mời Đoạn Nghiêu, nịnh hót có mấy món hàng tốt...

Trái tim Lê Dạng trì trệ, hắn muốn...

"Vật phẩm đấu giá thứ năm, ngọc trâm chạm rỗng chất liệu sứ thanh hoa, nói với bên người đứng ra tổ chức một tiếng, tôi muốn." Đoạn Nghiêu ngồi vào ghế làm việc nói.

Lê Dạng run lên, một giây sau cảm giác hít thở không thông ở trái tim còn mãnh liệt hơn vừa nãy, còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả việc Đoạn Nghiêu đi tìm phụ nữ, ngọc trâm chạm rỗng chất liệu sứ thanh hoa... cô không biết đây là vật gì, triều đại nào, nhưng nghe thấy cái tên này cô lập tức biết, đây cũng là thứ muốn đưa cho Mộc Như Lam đi...

"Thứ màu trắng kia tôi muốn, rất hợp với Lam Lam..."

"Thứ kia cũng cho tôi đi, cô ấy sẽ thích..."

"Cái này... Và cả cái kia nữa..."

"Cô ấy vui vẻ là được..."

"..."

Vô số, trong đầu có vô số lời tương tự Đoạn Nghiêu từng nói, dù cho Mộc Như Lam đã làm vợ người, dù cho cô gái kia đã ngăn cách quan hệ giữa hai người, dù cho đã qua nhiều năm, trong cuộc đời của hắn vẫn tràn ngập cái tên "Mộc Như Lam" này, như thể cơn ác mộng cô trốn không thoát, vào những thời điểm cô lặng lẽ vui vẻ cho rằng Đoạn Nghiêu nên quên cô ấy, cô luôn luôn nghe được tên của cô ấy hoặc từ ngữ liên quan từ trong miệng của hắn...

Đã sáu năm kể từ khi Mộc Như Lam kết hôn, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đời người có mấy cái sáu năm? Hắn còn phải tốn bao nhiêu cái sáu năm nữa mới có thể hoàn toàn quên đi cái bóng của người kia, mới có thể nhìn thấy những người phụ nữ khác ngoại trừ Mộc Như Lam? Chẳng lẽ hắn muốn buộc chặt cuộc sống của mình với cô ấy sao? Nhìn cô ấy hạnh phúc, còn mình thì cô độc sống quãng đời còn lại?

Lê Dạng chậm rãi siết chặt nắm tay, nhìn Đoạn Nghiêu, ngực nặng nề phập phồng mấy lần, cô không thể quá kích động, nếu không có lẽ ngay cả ở bên cạnh hắn cũng không được cho phép.

"Tiểu thư Fino sao rồi?" Lê Dạng đi đến bên kia cái bàn, cong lưng sửa sang lại tạp chí, đồng thời ra vẻ tùy ý hỏi.

"Hả?"

"Vị tiểu thư mỗi ngày gọi ít nhất năm cuộc điện thoại đến hỏi bóng hỏi gió suy nghĩ của cậu ấy, hình như là vừa gặp đã cảm mến cậu sau lần thấy cậu ở bữa tiệc lần trước."

Đoạn Nghiêu nhanh chóng nghĩ đến cô gái ồn ào kia: "Không hứng thú."

"... Cậu vẫn còn nhớ đến Mộc tiểu thư sao?" Lê Dạng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra khỏi miệng câu kia, cô cảm thấy hỏng bét cực kỳ, nhưng đồng thời có cảm giác thở phào.

Đoạn Nghiêu nhìn về phía Lê Dạng, cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường trong nháy mắt dường như trở nên ác liệt, trong lòng của hắn có một cấm kỵ tên là Mộc Như Lam, có một điểm mấu chốt gọi Mộc Như Lam, có một điểm không thể thỏa hiệp, vẫn gọi là Mộc Như Lam.

Lê Dạng bị ánh mắt kia đâm bị thương, lời đã nói ra khỏi miệng cô không có ý định thu hồi, cũng không có ý định cứ mặc kệ nó. Cô đứng thẳng người, nắm chặt nắm đấm: "Hiện tại Mộc tiểu thư rất hạnh phúc, cô ấy đã kết hôn rồi, còn có một đứa nhỏ, ngoài quan hệ bạn bè người thân ra hai người không thể tồn tại bất kỳ khả năng nào khác. Cậu vẫn cứ như vậy, Mộc tiểu thư đại khái cũng sẽ cảm thấy đau lòng..."

"Chuyện của tôi nào đến phiên cậu nói này nói kia?" Đoạn Nghiêu cắt ngang, lạnh lùng nói.

Tất cả người trong Ám Long đều biết không thể nói những lời này trước mặt Đoạn Nghiêu, cho dù là người có thần kinh thô như Thái Sử Nương Tử cũng sẽ rén, bây giờ, Lê Dạng là người đầu tiên dám nhổ lông trên đầu sư tử.

"Tôi..."

"Ra ngoài." Đoạn Nghiêu không muốn nghe cô nói bất kỳ điều gì nữa, khuôn mặt yêu diễm bình tĩnh, nhìn âm hàn đáng sợ.

Lê Dạng còn muốn nói gì đó, cửa phòng làm việc bên kia lại bị đẩy ra, Lê Mặc đi đến, kéo Lê Dạng ra ngoài.

Cửa ban công mở ra lại đóng vào, một cơn gió thổi từ ngoài vào mang theo hương hoa lê nhàn nhạt.

Trong phòng tĩnh lặng.

Hắn lẳng lặng ngồi tại chỗ, một hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên, đi đến trước giá sách lớn, ngón tay trắng nõn thon dài rơi xuống một quyển sách không có bìa màu trắng, hơi có vẻ cũ nát, dừng lại mấy giây, hắn lấy nó ra.

Hắn vốn cho rằng sách bị lửa thiêu cháy, trằn trọc qua tay Đoạn Ngọc, lại bất ngờ về trên tay của hắn.

Hắn nhẹ nhàng lật một tờ, đập vào mắt là một tấm hình, trên hình là một cô gái thoạt nhìn tuổi không lớn, mặc đồng phục màu trắng, đứng diễn thuyết trên bục kéo cờ, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ tự tin thùy mị... Đây là cảnh tượng lúc Mộc Như Lam tranh cử hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan, hắn tải về từ forum học viện Lưu Tư Lan rồi in ra.

Lại lật sang là đủ loại ảnh chụp, bên dưới dán thêm các đánh giá về cô sao chép từ trên mạng hoặc cắt từ báo chí...

Hắn đã từng lúc nào cũng nhìn chằm chằm quyển sách này, nhìn chằm chằm những chữ kia, chúng sẽ rõ ràng nói cho hắn biết cô gái kia ưu tú thế nào, mình với cô chênh lệch bao nhiêu, hắn bước từng bước một về phía trước, thế nhưng xuất phát quá muộn, hắn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô. Vậy nên hắn điên cuồng, gần như tạo thành chấp niệm âm u, không chiếm được thì hủy đi, hắn cũng từng có suy nghĩ điên cuồng như vậy.

Chỉ là, cuối cùng không chống cự nổi một nụ cười, một ánh mắt của cô.

Tình yêu không đơn giản như trong tưởng tượng, hắn yêu rất phức tạp, nói không rõ là vì Mộc Như Lam đã cứu vớt hắn ở thời điểm tối tăm nhất nên khiến hắn sinh ra ham muốn chiếm hữu, hay là vì ước ao mà không chiếm được nên sinh ra chấp nhất, nhưng dù đến hiện tại hắn vẫn có thể từ bỏ hết thảy vì cô, có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, có thể vui vì cô buồn vì cô.

Nếu như đây là tình yêu, vậy hiện tại hắn cũng có thể làm được, đó là thứ gọi là "Anh yêu em không liên quan đến em".

Bản thân hắn đại khái là một kẻ tương đối bạc tình, cho nên tình cảm của hắn như thể một cái giếng không bao giờ đầy nước nữa, hắn vốn chia một nửa tình cảm biến thành tình thân cho Đoạn Ngọc, sau đó lại biến một nửa kia thành tình yêu cho Mộc Như Lam, không còn sót lại một giọt, cho dù mặt ngoài đa tình thế nào cũng chỉ là giếng cạn khô cạn thấy đáy.

Đoạn Nghiêu thở dài thườn thượt, ôm quyển sách nằm xuống ghế sô pha. Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy uể oải rã rời. Ngủ một giấc đi, tối nay còn phải đi đến buổi đấu giá nữa.

...

Đoạn Nghiêu bị tiếng ồn ào đánh thức, còn chưa mở mắt, lông mày của hắn đã nhíu lại, có tay ai đó lập tức đặt trên cổ hắn, lớn giọng ghé vào tai hắn rống lên: "A Nghiêu, quyết định như vậy nhá, đêm nay chúng ta đi quán rượu nhỏ..."

Đây là giọng của Lễ Thân... Không đúng, chính xác ra là giọng của Lễ Thân thời còn đi học...

Đầu óc đau nhức, Đoạn Nghiêu nhìn phòng học lộn xộn, từng gương mặt quen thuộc mà trẻ tuổi, chợt cảm thấy mình đang nằm mơ, nếu không thì sao hắn có thể ngủ một giấc quay về mười năm trước? Hơn nữa còn là ngày hắn suýt chút nữa bị giết chết xong được Mộc Như Lam cứu?

Đầu đột nhiên bị đập một cái thật mạnh, Đoạn Nghiêu không phản ứng kịp nên đầu đập cốp một tiếng rất giòn xuống mặt bàn, có thể thấy được đau bao nhiêu.

Thái Sử Nương Tử chống nạnh cười ha ha: "Lớp trưởng lớp chúng ta biết chơi nhất, không cần hỏi đâu..."

Đoạn Nghiêu rất muốn chụp chết Thái Sử Nương Tử, hắn sờ sờ cục u đang sưng lên nhanh chóng trên trán, đau đến hít hà một hơi, một giây sau đột ngột dừng lại, đau...

Sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt Đoạn Nghiêu xoay chuyển, nhanh chóng phản ứng lại. Hắn... không phải đang nằm mơ? Bây giờ là học kỳ I năm lớp 11 của lớp F bọn họ, ngày lớp F chính thức làm quen với Mộc Như Lam...

"Lam Lam..." Đoạn Nghiêu hoảng hốt, bất ngờ xảy ra không biết do trùng sinh hay xuyên qua khiến hắn nhất thời không biết làm sao.

"Hả? Cậu nói cái gì?" Thái Sử Nương Tử đưa lỗ tai lại gần.

Đoạn Nghiêu ghét bỏ đẩy cô nàng ra, đứng lên. Hiện tại hắn vội vã muốn đi gặp Mộc Như Lam, sải bước ra khỏi phỏng học, nhanh chóng chạy đến lớp A. Lúc này lớp A đang thi, Đoạn Nghiêu đứng bên ngoài nông nóng tìm kiếm hình bóng Mộc Như Lam, nhưng hắn nhìn thấy Âu Khải Thần, thấy phó hội trưởng trước kia, nhưng không thấy bóng Mộc Như Lam.

Đoạn Nghiêu còn đang nghi hoặc, khóe mắt lại trông thấy một bóng người đi tới. Đồng phục màu trắng của học viện Lưu Tư Lan, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mái tóc dài đen nhánh... Trái tim đầy sóng gió dần yên tĩnh lại, Đoạn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ hắn ở đâu, xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần trên thế giới này có Mộc Như Lam, như vậy hắn sẽ không sợ hãi.

"Lam..." Đoạn Nghiêu vừa mở miệng lại khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Mộc Như Lam nhoài người ghé vào cửa sổ phía sau, đôi mắt lấp lánh nhìn Âu Khải Thần...

Thật kỳ quái...

Đoạn Nghiêu chậm rãi đi qua, thử bắt chuyện: "... Chào cậu."

Mộc Như Lam giật nảy mình, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một thiếu niên không quen biết. Cô chớp chớp mắt, tâm trạng đang rất tốt nên nở nụ cười với hắn, con ngươi tinh khiết trong veo lấp lánh rực rỡ, tựa như hai vầng mặt trời nhỏ: "Chào cậu."

Là cô...

Đoạn Nghiêu nhìn nụ cười của cô, nhìn đôi mắt của cô. Đúng vậy, hắn đã tin chắc cô chính là Mộc Như Lam hắn biết đến, thế nhưng...

"Sao cậu không đi vào?" Đoạn Nghiêu hỏi.

"Tớ vào á? Bọn họ đang thi mà, tớ đi vào làm gì?" Mộc Như Lam kỳ quái hỏi lại, trong lòng vừa vui vẻ vừa hồi hộp, hôm nay cô sẽ đi ăn cơm ngoài cùng anh Khải Thần.

"... Cậu không phải học sinh lớp A?" Lông mày Đoạn Nghiêu nhăn lại, hắn nhớ không lầm thì hiện tại Mộc Như Lam phải đang học ở lớp A mới phải.

"Tớ vẫn còn đang học lớp 10 mà." Mộc Như Lam khoát khoát tay đáp.

Sắc mặt Đoạn Nghiêu thay đổi.

Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu liễm cảm xúc của mình, hỏi: "Cậu ở chỗ này làm gì?"

Gương mặt Mộc Như Lam ửng đỏ, lại hết sức thẳng thắn ngây thơ, ngón tay cô chỉ chỉ Âu Khải Thần ở bên trong, nở nụ cười ngượng ngùng: "Tớ đang theo đuổi anh ấy."

"..." Không có chuyện gì hoang đường hơn việc Mộc Như Lam theo đuổi ngược lại tên cặn bã Âu Khải Thần kia.

Đoạn Nghiêu cảm thấy quả thực muốn điên rồi, trước đây không lâu hắn còn đang suy nghĩ trở lại mười năm trước hắn có thể đạp Mặc Khiêm Nhân ra khỏi cuộc sống của Mộc Như Lam, kết quả chớp mắt một cái lại phát hiện đủ loại chuyện không giải thích được! Mộc Như Lam lại đang theo đuổi Âu Khải Thần! Ha! Ha!

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhập tên Mộc Như Lam vào trong diễn đàn, hắn muốn điều tra thêm chuyện liên quan tới Mộc Như Lam, kết quả chẳng có gì. Lại tìm kiểm vụ án bắt cóc mấy năm trước, hắn phát hiện Mộc Như Lam, một người vốn phải bị bắt cóc đổi thành Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm...

Rốt cuộc là thế nào...

Chuông tan học vang lên, Mộc Như Lam lập tức duỗi chân muốn chạy vào trong phòng học. Đoạn Nghiêu thấy thế, lập tức không kịp suy nghĩ lấy tay kéo cổ áo phía sau lưng cô rồi xách về lớp F. Bất kể thế nào, sao Mộc Như Lam có thể thích tên cặn bã Âu Khải Thần kia được? Thật là một trò đùa chó má!

--- --- đôi lời muốn nói --- ------

Đây là tình tiết Đoạn Nghiêu trở lại kiếp trước của Mộc Như Lam... Bởi vì có cô nàng nói muốn đặt giả thiết không có Khiêm Nhân để cho Đoạn Nghiêu và Lam Lam có một kết cục tốt đẹp. Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ chỉ có như này mới tương đối dễ tiếp nhận, bởi vì bất kể như thế nào, Lam Lam chỉ cần trải qua loại chuyện đó ở kiếp trước xong sống lại thì không còn phù hợp với Đoạn Nghiêu nữa. Lam Lam với tâm lý không bình thường cần một cái khóa có thể khống chế cô, kiểu người với cá tính như Mặc Khiêm Nhân mới phù hợp với cô đã biến thái.

Sau đó, các nàng có phiếu thì nhớ đập nha ~ Tiếp theo câu chuyện này của Đoạn Nghiêu chỉ đến đây thôi nhé? Sau đó tự mình tưởng tượng, hay vẫn muốn viết thêm mấy chương tiếp theo? Ví dụ như Boss Đoạn Nghiêu ngược chết Bạch Tố Tình Âu Khải Thần gì đó... Móc lỗ mũi...




Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: DangTrang, Murasaki, Tuấn Liên, Xám, xichgo
     
Có bài mới 13.08.2022, 20:01
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 2
Thành viên cấp 2
 
Ngày tham gia: 20.04.2020, 16:51
Tuổi: 22 Nữ
Bài viết: 56
Được thanks: 964 lần
Điểm: 64.05
Có bài mới Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 63
Ngoại truyện 9: Về mối tình của Đoạn Nghiêu (2)
Editor: spring
Beta_er: Chan
Nguồn: diendanlequydon


Một Mộc Như Lam chưa từng trải qua phản bội, thù hận và đau khổ rất thuần khiết, cho dù thỉnh thoảng kiêu căng, cho dù thỉnh thoảng không hiểu nhiều chuyện lắm, ngốc nghếch đặt nhưng kẻ được gọi là người nhà ở vị trí đầu tiên trong lòng, cho rằng bọn họ là báu vật không thể thay thế, mà xếp ngay sau những báu vật kia là mối tình đầu của cô, là thiếu niên như đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo - Âu Khải Thần.

Với trái tim hồn nhiên của thiếu nữ, Mộc Như Lam chỉ có thể dựa vào ý nghĩ của mình để đến gần gã, ví dụ như mỗi ngày tan học xong sẽ chạy từ khu cấp hai sang khu cấp ba, dù chỉ nhìn vài lần nói vài lời vô thưởng vô phạt cũng được. Có điều hôm nay lại xảy ra chút ngoài ý muốn, một đàn anh xa lạ đột nhiên lôi cô đi.

"Này này này!" Mộc Như Lam bị kéo lảo đảo, sau đó lại bị ôm cả bả vai nhanh chân bước theo, dáng vẻ y hệt như đang bị bắt cóc.

Âu Khải Thần ngồi trong phòng học khẽ giương mắt, nhìn thấy bên ngoài phòng học trống rỗng, lông mày khe khẽ nhăn lại, nghĩ thầm con bé đáng ghét Mộc Như Lam kia sao lại không đến? Có điều một giây sau gã liền bình thường trở lại, dù sao cô bé kia rất ngốc, dù thế nào thì trong lòng trong đầu toàn nghĩ về gã, chỉ cần gã ngoắc ngoắc ngón tay sẽ chạy tới như một con chó con. Có lẽ do mấy ngày nay bị gã không để ý tới nên thất vọng, vậy thì tốt nay gã sẽ chủ động nói với cô mấy lời hay. Câu hứng thú của người khác gì đó rất đơn giản, đặc biệt là loại nữ sinh đơn thuần kia.

Đoạn Nghiêu mạnh mẽ ôm Mộc Như Lam đi vào trong đình đá cuội nghỉ chân giữa vườn hoa mới buông cô ra. Mộc Như Lam lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn, như một cô mèo bị hoảng sợ, cả người xù lông cảnh giác nhìn hắn chằm chằm: "Cậu làm gì vậy? Cậu là ai?"

Đoạn Nghiêu theo bản năng ma sát ngón cái vào chiếc nhẫn trên ngón trỏ, cặp mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp chuyên chú nhìn cô gái trước mặt... Vẫn khuôn mặt và đôi mắt ấy, nhưng tính tình này... Và cả cử chỉ kia nữa... Quả thực cứ như phiên bản trẻ dại hơn 10 tuổi của Lam Lam mười lăm tuổi trong ký ức của hắn. Hắn quen một Mộc Như Lam tao nhã, dịu dàng, lạnh nhạt, trưởng thành, từ trong xương cốt toát lên sắc rực rỡ, giống như một dòng nước sâu, dù nước được múc lên rất trong trẻo, nhưng lúc chúng tụ tập với nhau thì khiến người ta chẳng thể nhìn thấu, vừa có nội hàm vừa có chiều sâu; mà cô của trước mắt chỉ là một dòng suối cạn, dễ dàng nhìn thấu...

Là cô, cũng không phải là cô.

Đoạn Nghiêu thất thần.

"Này!" Mộc Như Lam kỳ quái nhìn người đằng trước, duỗi tay quơ quơ trước mặt. Người này kéo cô đến đây, kết quả lại nhìn chằm chằm cô ngẩn người sao? Hơn nữa... Mộc Như Lam bị nhìn đến xấu hổ, đôi mắt của người này rất xinh đẹp, nhưng cứ nhìn cô như vậy là muốn làm cái gì đây!

Đoạn Nghiêu lúc này mới chợt lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt non nớt kia, thở dài một hơi. Cho dù hiện tại thân thể này của hắn chỉ có mười sáu tuổi, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng tuổi thật của hắn đã là hai mươi bảy. Nhìn thiếu nữ mười lăm tuổi nhìn trước mắt, hắn hoàn toàn không thể xem như bạn đồng lứa để cư xử, dù cô là Mộc Như Lam trong một thời không khác.

Trong lòng hắn, Mộc Như Lam mà hắn yêu chỉ có một, dù cho có vô số Mộc Như Lam trong vô số thời không song song.

"Không nói lời nào thì tôi đi đây." Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghĩ thầm Âu Khải Thần sắp thi xong rồi, cô lập tức muốn chạy về phía cũ, nhưng chỉ một giây sau đã bị kéo cổ áo, bị ép phanh lại: "Này!"

"Gọi chú."

"Cậu bị bệnh thần kinh à!"

Hôm nay Mộc Như Lam gặp được một tên bị thần kinh, tên thần kinh này tên là Đoạn Nghiêu, là lớp trưởng của lớp F đầy tiếng xấu trong học viện Lưu Tư Lan, nhưng cô bất ngờ tên này không chưng diện và xấu xa như lời đồn cho lắm, mặc dù hơi khó hiểu nhưng có vẻ cũng không quá khó ở chung.

Đến khi Mộc Như Lam được đưa đến cửa nhà, cô mới vỗ đùi, chợt nhớ ra mình bị tên kia lừa đến quên cả Âu Khải Thần!

Đoạn Nghiêu không đi xa, nhìn Mộc Như Lam đi vào nhà họ Mộc, hắn theo bản năng muốn lấy thuốc lá trong túi ra ngậm trong miệng, nhưng không sờ thấy gì. Hắn nhớ đến trước kia mặc dù luôn làm một thằng con trai xấu, nhưng không hề hút thuốc say rượu. Hắn thở dài, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, bóng của tóc mái che bớt khuôn mặt hắn đi, bóng dáng trẻ tuổi như thể dần dần bị một cái bóng trưởng thành bao phủ.

Đột nhiên trở lại... hoặc là nói xuyên vào trong thân thể mình ở một thời không khác, Đoạn Nghiêu có rất nhiều điều không hiểu, đặc biệt là sự thay đổi to lớn của Mộc Như Lam. Hắn không xác định những chuyện đã từng xảy ra ở thời điểm này có thể xảy ra lại hay không, ví dụ như Bạch Tố Tình vẫn luôn hãm hại Mộc Như Lam, ví dụ vợ chồng nhà họ Mộc coi quyền thế tiền tài quan trọng hơn cả con cái, ví dụ như Mộc Như Lam không phải con của nhà họ Mộc hay nhà họ Kha...

Hắn phải đi điều tra thêm, nếu như hết thảy tiến triển dựa theo quỹ đạo đó, như vậy căn cứ vào tính tình và năng lực đối phó với sự vật của người khác, kết cục và một số quá trình chắc chắn sẽ không như vậy, mà với tính cách đơn thuần hiện giờ của Mộc Như Lam, chỉ sợ hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Tố Tình quỷ kế đa đoan, quả thực như đặc công được bồi dưỡng đặc biệt...

Bên kia, Âu Khải Thần ngồi ở phòng học đợi đến khi học sinh trực nhật làm xong việc vẫn không thấy Mộc Như Lam, khuôn mặt lập tức càng lạnh hơn, gã nắm chặt tay mím môi rời đi. Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam khiến gã không vui như vậy, rõ ràng trước đó vẫn luôn lõm bõm đi theo như vật sở hữu của gã, chớp mắt liền tự tiện chạy đi? Không, có lẽ là đọc tiểu thuyết tình cảm gì đó, cho rằng dùng loại phương pháp này sẽ có thể khiến gã lau mắt mà nhìn rồi thích, ha... Thật sự là ngu xuẩn.

Âu Khải Thần vẫn tưởng Mộc Như Lam sẽ còn lạch bạch đi theo gã như trước kia, dáng dấp Mộc Như Lam rất đẹp, người thích cô rất nhiều, nhưng Mộc Như Lam chỉ thích gã, điểm này hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh và chủ nghĩa đàn ông của gã. Mặc dù gã luôn bày ra dáng vẻ "bông hoa lạnh nhạt", nhưng kỳ thật gã rất hưởng thụ tình cảm thuần túy cô gái kia trả giá. Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải thất bại cũng khiến lòng tự tin của gã tăng cao, cho rằng con trai trong học viện Lưu Tư Lan không có một ai có thể so sánh với gã, ngoài thích gã ra Mộc Như Lam không có khả năng coi trọng những người khác, nhưng mà...

Sau vài ngày Mộc Như Lam biến mất trong sinh hoạt của Âu Khải Thần, đồng thời ở chung thật vui với một cậu con trai khác, gã hoàn toàn đen mặt. Mấy ngày nay gã cố ý đi đến khu cấp hai sau thời gian tan học, nhưng nhiều lần vồ hụt, gã còn tưởng rằng nhà họ Mộc xảy ra chuyện gì, nào ngờ hôm nay lại nhìn thấy Mộc Như Lam ở cùng một chỗ với một thằng con trai không biết là thứ gì!

Dáng vẻ hiện tại của Âu Khải Thần quả thực như người chồng bắt được cô vợ ngoại tình.

Nhưng mà trên thực tế, Âu Khải Thần thật sự oan uổng Mộc Như Lam. Mộc Như Lam rất muốn đi tìm gã, nhưng mấy ngày nay cô luôn bị Đoạn Nghiêu quấn lấy, đến bây giờ vẫn không có thời gian đi tìm gã. Hơn nữa, trên thực tế Mộc Như Lam không có quá nhiều bạn bè, đa số nữ sinh thích tụ lại thành nhóm nhỏ, mà Mộc Như Lam quá xinh xắn, dù chỉ là cái bình hoa cũng dễ dàng đoạt hết nổi bật của người khác, cho nên gần như không có bạn nữ nào đặc biệt thân. Về phần con trai, phần lớn bởi vì Âu Khải Thần mà không dám trêu chọc cô, cho nên bây giờ có Đoạn Nghiêu cực kỳ nhiệt tình, ngoài xấu hổ ra Mộc Như Lam còn khá vui vẻ và không biết làm sao, có lẽ là bởi vì hắn cho cô cảm giác rất chân thành?

"Cái này cho cậu." Đoạn Nghiêu đi đến bên trái Mộc Như Lam, cho cô một cây kẹo que, khóe mắt lạnh lẽo liếc qua Âu Khải Thần đứng ở bên đó.

Mộc Như Lam nhận kẹo, nhíu mũi, lạ lùng nhìn Đoạn Nghiêu: "Không ngờ cậu lại thích ăn kẹo."

"..." Đoạn Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô, thật đúng là không giống. Trong lòng hắn Mộc Như Lam kia thường xuyên ăn kẹo, bởi vì học hành quá chăm chỉ, mà đường có trợ giúp não hoạt động, nên trong túi xách của cô luôn luôn có vài viên kẹo. Chẳng qua hiện tại Mộc Như Lam trước mắt không phải cô ấy, cô lười nhác, thành tích cũng qua loa, dường như không có dã tâm hay mục đích gì lớn, cũng chẳng phòng bị người khác nhiều, hoàn toàn là một chú cừu non hài lòng với cuộc sống. Hắn rất hoài nghi, Đoạn Nghiêu của thế giới này có thể quen biết Mộc Như Lam và trở thành kỵ sĩ của cô không.

Bỗng Đoạn Nghiêu nghĩ đến gì, thân thể cứng đờ. Nếu như... lúc này, Đoạn Nghiêu của thế giới này không có Mộc Như Lam cứu, thì Đoạn Nghiêu có thể đã chết không? Hay sẽ được một người khác cứu?

Đương nhiên, những điều này không đáng kể, không cần phải nghĩ đến. Hắn chỉ biết là, chỉ cần hắn còn ở thế giới này một ngày, vậy thì hắn phải bảo vệ tốt Mộc Như Lam ở đây, hắn chẳng thể trơ mắt nhìn cô bị tổn thương, bởi vì cô là Mộc Như Lam.

Còn những chuyện khác... Chẳng lẽ Đế Vương Ám Long đã trải qua nhiều chuyện như vậy không thể dễ dàng làm được sao?

Đại khái là do tâm lý cam tâm chịu nhục quấy phá, lúc Mộc Như Lam quấn lấy Âu Khải Thần, Âu Khải Thần coi như rác rưởi không đáng nhắc tới; đến khi Mộc Như Lam không có thời gian quấn lấy gã nữa, gã bắt đầu tích cực chủ động, nhưng chưa kịp bước ra bước đầu tiên đã bị nghẹn lại, sản nghiệp to lớn của nhà họ Âu đột nhiên xuất hiện vấn đề, hơn nữa ra lệnh kiểm tra còn là nhà họ Hoắc - nhà mẹ đẻ của Hoắc Á Lận!

Lúc nhà họ Âu xảy ra chuyện, Đoạn Nghiêu thấy rõ bản tính trong sạch đầy cay nghiệt của nhà họ Hoắc, hắn dứt khoát gửi toàn bộ hoạt động ngầm của nhà họ Âu cho nhà họ Hoắc. Ông cụ nhà họ Hoắc nổi giận, mặc dù cuối cùng khả năng nhà họ Âu sẽ không có việc gì, nhưng đã đủ để nhà họ Âu tổn thất nặng nề, Âu Khải Thần không rảnh xuống tay với Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam vẫn rất thích Âu Khải Thần, tính tình cô gái này bướng bỉnh cực kì, nhưng không gặp mặt thời gian dài cộng thêm việc Đoạn Nghiêu cố ý dẫn cô vào thế giới của mấy người trong lớp F, trái tim vốn vì cảm thấy cô đơn mới có thể dành hết tình cảm cho Âu Khải Thần dần dần trở nên phong phú khi kết bạn với những người bạn mặc dù thanh danh không tốt lắm nhưng trên thực tế rất dễ thân cận và cực kỳ thú vị, cũng dần dần quên đi nhân vật tên Âu Khải Thần, dù sao cũng chỉ là cô gái vừa bắt đầu trả giá tình cảm.

Sau khi Bạch Tố Tình bước vào cổng lớn nhà họ Mộc, Đoạn Nghiêu lập tức biết quả nhiên những chuyện quan trọng đều không thay đổi, nếu đã vậy thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều, bởi vì hắn biết từ đầu đến cuối mọi chuyện. Có rảnh thì hắn liền bay đến nước Mỹ tìm Mộc Như Lam, đã nhiều năm qua, ngoài việc Mộc Như Lam sống lại ra thì chuyện gì hắn cũng biết.

Thế là Bạch Tố Tình còn chưa kịp hành động, bên phía Bạch Đế Quốc đã ngừng hành động nhằm vào Mộc Như Lam, nhưng Đoạn Nghiêu cố ý để Bạch Tố Tình tiếp tục mưu tính. Có lẽ từ trong tiềm thức, hắn rõ ràng biết Mộc Như Lam này không phải Mộc Như Lam, nhưng hắn vẫn muốn huấn luyện cô thành Mộc Như Lam ưu tú trong trí nhớ của hắn.

Nhà họ Mộc vẫn vì Bạch Tố Tình mà cửa nát nhà tan, Bạch Tố Tình vẫn lần lượt đào cạm bẫy để Mộc Như Lam nhảy, Đoạn Nghiêu luôn luôn đứng ở trên bờ trước, nhìn cô giãy giụa đến kiệt sức rồi mới cứu cô lên. Hắn không muốn cô bị tổn thương, cũng hiểu dù cho cô không thể trở thành chim ưng bay lượn trên bầu trời, thì cũng nên trở thành bồ câu dám giương cánh bay cao, nếu không làm thế nào cô có thể cầm về tất cả những gì vốn thuộc về cô? Vị trí Công tước của nước Pháp, một phần ba tài sản của Bạch Đế Quốc? Mộc Như Lam ở thế giới này không có nhiều giao thoa với Bạch Mạc Ly, Đoạn Nghiêu không tin Bạch Mạc Ly ở thế giới này sẽ dễ dàng chia cắt một phần Bạch Đế Quốc cho Mộc Như Lam, dù ban đầu Bạch Đế Quốc vốn là đồ trong tay cha ruột Mộc Như Lam.

Cuộc sống luôn luôn tạo thành từ vô số khả năng, sửa đổi một chút xíu sai lầm là có thể để cho cuộc sống của họ đi theo một quỹ đạo khác. Mộc Như Lam sau khi sống lại là biến số lớn nhất trong cuộc đời Đoạn Nghiêu, cho cuộc sống vốn không dài của hắn một cuộc đời hoàn toàn mới. Đại khái do cái gọi là "Nợ kiếp trước kiếp này trả", Đoạn Nghiêu trở thành biến số lớn nhất của Mộc Như Lam trước khi sống lại, cũng cho cuộc sống vốn không dài của Mộc Như Lam một cuộc đời hoàn toàn mới.

Mà khi những năm xảy ra nhiều chuyện kia trôi qua, ý nghĩa rằng lại một thế giới hoàn toàn mới và một tương lai không thể dự báo cũng như khống chế sinh ra.

Đoạn Nghiêu biết thật ra Đoạn Ngọc không nhất định phải giết hắn, từ lâu hắn đã thăm dò tính cách của y, thế giới này dù không lợi dụng Lưu Bùi Dương hắn cũng có thể sống một cuộc đời mà mình muốn.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã mấy năm, khiến hắn cũng quên phần tình cảm của mình đối với Mộc Như Lam của thế giới này như thế nào, coi cô như nơi ký thác tình cảm, hay coi cô thành người thân duy nhất trên thế giới để chăm sóc, chính hắn cũng đã lẫn lộn, lại theo bản năng không muốn tìm hiểu đến tận cùng, chỉ muốn yên lặng canh giữ ở bên người Mộc Như Lam, trưởng thành cùng cô.

Nhưng mỗi người đều là một cá thể độc lập, rất nhiều chuyện không phải dựa theo suy nghĩ của một người là được, lò xo bị đè xuống luôn có một ngày sẽ bắn ngược.

Cô mặc váy dài màu trắng, khẽ cười duyên, chịu chú ý cầm ly rượu chậm rãi đi về phía hắn: "A Nghiêu."

Đôi mắt xinh đẹp nhiễm ý cười, nhìn công chúa của hắn chậm rãi đi tới, ngoảnh mặt làm ngơ oanh oanh yến yến xum xoe nịnh nọt xung quanh hắn.

"A Nghiêu, tớ phải đi." Cô đột nhiên nói.

Ý cười trong mắt Đoạn Nghiêu chớp mắt biến mất không còn một mảnh, kinh ngạc nhìn cô.

Cô mỉm cười nhìn hắn, lộ vẻ tàn nhẫn, lại mơ hồ có khoái cảm trả thù: "Tớ không muốn tiếp tục làm người mà cậu mong đợi, tớ không phải thiên sứ, lại bởi vì cậu muốn nên phải cố gắng biến mình thành loại người mà cậu muốn tớ trở thành, đến mức bản thân tớ đã sắp sửa biến mất. Tớ không muốn lại làm người thay thế, trước khi cậu phân chia rõ ràng tớ với cô ấy, chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, bởi vì tớ sẽ không nhịn được mà hận cậu."

Cô chưa từng muốn làm công tước, chưa từng nghĩ tới biến thành thiên sứ ai ai cũng yêu, chỉ là mê muội bị đẩy về phía trước. Ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt mong đợi của đối phương, không muốn để cho hắn thất vọng hay đau lòng, cho nên cô làm bộ không biết gì cả, cắn răng tiến lên, thế nhưng... nếu tiếp tục như vậy, kẻ đã mất đi bản thân mình thì ngay cả tư cách đàm phán cũng không có.

Bọn họ chia tay, bình tĩnh lại mãnh liệt, những người cho rằng hai người họ là thật ra là cặp song sinh dính liền đều kinh ngạc. Từ khi hai người quen nhau đến hiện tại đã có bảy năm, bọn họ chưa từng xa nhau, nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, thường xuyên ở chung luôn dễ dàng coi tất cả thành thói quen, từ đó bỏ qua một ít thứ quan trọng. Tách ra cũng tốt, để bọn họ nhận rõ rốt cuộc sẽ dùng thân phận gì sống cùng nhau.

Đoạn Nghiêu ngồi trên bệ cửa sổ, híp mắt nhìn mặt trời bỏng mắt bên ngoài. Có một chiếc máy bay bay qua, ánh mắt của hắn đi theo nó, nghĩ thầm liệu cô có ở trên đó không. Hắn hoảng hốt nghĩ, mình thật sự coi cô như người thay thế? Nhưng trong lòng hắn, bóng dáng dịu dàng kia không thể thay thế, sao hắn lại xem cô như người thay thế được? Nhưng có lẽ như Lễ Thân nói, hắn quả thực nên nghĩ lại, rốt cuộc là hắn là nghĩ như thế nào. Trước kia hắn vẫn cảm thấy mình là bậc bề trên, dạy dỗ Mộc Như Lam như em gái hoặc cháu gái, nhưng bây giờ cô đã nở rộ xinh đẹp, rất nhiều người muốn "bắt cóc" cô, hắn dựa vào đâu mà ngăn cản họ? Rõ ràng không danh không phận không có bất kỳ quan hệ gì, lại đương nhiên sống chung một mái nhà...

Hắn quả thực nên suy nghĩ thật kỹ.

Quản gia gõ cửa, hỏi hắn muốn ăn sáng ở đâu, hắn nói trong phòng.

Không lâu sau, quản gia chỉ huy người hầu bưng bữa sáng và báo chí vào trong phòng Đoạn Nghiêu, Đoạn Nghiêu quét mắt nhìn mặt báo, đôi mắt chợt nhíu lại, duỗi tay cầm lên.

"Đêm qua chuyên gia tâm lý học tội phạm quốc tế Amon lại tạo ra truyền kỳ..."

Amon... Mặc Khiêm Nhân...

Mặc Khiêm Nhân...

Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhúc nhích, chợt lên tiếng hỏi quản gia còn chưa kịp đi: "Tiểu thư đi đâu?"

Quản gia khẽ xoay người: "Hình như là nước Mỹ."

Tờ báo trong tay bỗng bị bóp nhăn, đôi mắt xinh đẹp kia trong nháy mắt phủ kín vẻ lo lắng trầm trọng: "Đặt trước cho tôi một vé máy bay đi nước Mỹ."

----- đôi lời muốn nói -----

Mệt mỏi nằm... Sau đó ngoại truyện về Đoạn Nghiêu liền hót hòn họt. Tiếp theo mọi người tự tưởng tượng đi, nếu đối đầu với Khiêm Nhân, mọi người nhất định sẽ đau lòng, tôi lăn...





Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks       
            
Xem thông tin cá nhân
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: Murasaki, Tuấn Liên
Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  
Trả lời đề tài  [ 485 bài ] 
           
 



Đang truy cập 

Thành viên đang xem chuyên mục này: VanaNguyen và 168 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Hi, Khách 
Anonymous

Tên thành viên:

Mật khẩu:



Đề tài nổi bật 
1 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 205, 206, 207

2 • [Hiện Đại] Sơn Nam Hải Bắc - Parace

1 ... 21, 22, 23

3 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

4 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

5 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

6 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

7 • [Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)

1 ... 232, 233, 234

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

9 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

10 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

11 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt

1 ... 87, 88, 89

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487

16 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

17 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236

18 • [Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô

1 ... 198, 199, 200

19 • [Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

1 ... 41, 42, 43

[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 39, 40, 41


Thành viên nổi bật 
Only Me
Only Me
ChieuNinh
ChieuNinh
đêmcôđơn
đêmcôđơn
vanvan6293
vanvan6293

Khách

Khách

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua Đôi bướm xanh
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Bướm xanh đen
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Cung Bọ Cạp
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Ác quỷ dễ thương
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Xe hơi quà tặng
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua Vòng tay đá quý
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn ngọc trai
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Ngọc trai đen 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua Trái tim đá xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua Tim đỏ
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Mề đay đá Oval
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua Dây chuyền đá Garnet và Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn nam
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua Ngọc xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn cặp cho tình nhân
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua Dây chuyền đá Peridot
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Chuồn chuồn Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Cặp nhẫn kim cương
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua Nhẫn đá Topaz xanh London 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua Dây chuyền đá ruby
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua Mề đay đá Garnet 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 5
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua Mề đay đá Citrine 3

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.