Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: Chương 12
Typer: Hạ Y Lan
Khi Long Ni tự tin bước về phía Trần Thuật, phần lớn học sinh nữ trong lớp đều âm thầm quan sát. Rốt cuộc Trần Thuật sẽ chọn An Nguyệt hay Long Ni, không ai biết được.
Hai cô gái này nói không ngoa chính là hai nữ sinh xuất sắc nhất trong lớp, ngoại hình xinh đẹp, tính cách vui vẻ, lại giữ vị trí quan trọng trong lớp.
Tuy An Tĩnh cũng rất xinh đẹp, nhưng trong lớp cô rất ít nói, không hề nổi bật chút nào.
Lúc nằm xuống, Long Ni gần như nắm chắc phần thắng trong tay. Khóe miệng cô ta nở nụ cười tự tin, những người tinh mắt đều có thể nhận ra cô ta lao thẳng về phía Trần Thuật, vì thế chẳng có ai không có mắt mà chạy tới làm loạn.
Trần Thuật không nhúc nhích, ánh mắt thờ ơ. Cậu ta thản nhiên nói chuyện với Châu Tề đang đứng bên cạnh.
Cô ta liếc nhìn An Nguyệt, có một bạn nam đã qua bên đó, ngồi xuống giữ giày cho An Nguyệt.
Hứ, làm bộ làm tịch. Cô ta ghét nhất loại người ra vẻ học sinh ngoan trước mặt giáo viên bạn bè, bên ngoài thì tươi cười hớn hở nói chuyện với bạn, nhưng sau lưng lại kiêu căng cao ngạo, không bao giờ để ai vào mắt.
Phần lớn học sinh trong lớp đều đã bắt cặp với nhau. Tâm trạng của Long Ni càng lúc càng lên cao như diều gặp gió. Đôi mắt của cô ta ẩn chứa vẻ mong chờ, nhìn chằm chằm về phía Trần Thuật.
Cuối cùng Trần Thuật cũng cất bước, cô ta thấy tim mình lơ lửng trên cao. Cậu ta chậm rãi từ tốn đi về phía này. Nụ cười trên mặt Long Ni từ từ lan rộng rồi dần dần… đông cứng lại.
Trần Thuật đi vòng qua người cô ta, thậm chí chẳng buồn ghé mắt nhìn. Coi cô ta chẳng khác nào người vô hình vậy.
Long Ni không dám tin, cô ta vùng dậy, nhìn ra phía sau.
Các bạn nữ trong lớp hoặc cố tình hoặc vô tình đều trông về phía này.
Long Ni siết chặt hai tay, hôm nay đúng là mất hết cả thể diện. Cô ta bặm chặt môi, đôi mắt kiêu sa như muốn tóe lửa, nhìn chằm chằm theo bóng Trần Thuật.
Không khí xung quanh An Tĩnh bao phủ bởi mùi hương bạc hà thanh mát. Có tiếng huýt sáo trêu ghẹo và tiếng kêu ngạc nhiên khe khẽ vang lên.
An Tĩnh sững sờ ngước mắt nhìn.
Ánh nắng rực rỡ, vô cùng chói mắt.
Trần Thuật bước tới trước mặt cô từ lúc nào không hay, hai tay đút túi áo, ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Khuôn mặt cậu chìm ngập trong ánh nắng chói lóa, khiến An Tĩnh không nhìn rõ.
An Tĩnh sững người, bối rối không biết phải phản ứng thế nào.
Vì sao cậu ta… cậu ta lại tới đây. Chẳng phải lúc nãy Long Ni đã chủ động tới chỗ cậu ta rồi sao, lẽ nào không thành công?
Quách Kiều nhìn thấy cảnh tượng này liền nháy mắt với Dương Kỳ, ghé sát bên tai cô nàng, khẽ nói: “Long Ni thua rồi.”
Cô ấy nói tiếp: “An Tĩnh là em gái của An Nguyệt mà.”
Dương Kỳ liền hiểu ý.
Châu Tề đứng cạnh xoa cằm, cậu ta liếc nhìn theo bóng Trần Thuật, vẻ mặt đầy sâu xa, sau đó đập vào mắt cậu ta là dáng vẻ tức phát điên của Long Ni.
Ha ha, có kịch hay để xem đây.
Giáo viên phát hiệu lệnh.
Trần Thuật thản nhiên đứng đó một lúc, rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Không bị ngược sáng, An Tĩnh đã nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của cậu ta.
Trần Thuật lặng lẽ nhìn An Tĩnh, thần thái thản nhiên như không. Có thể do vừa chạy quanh sân nên mái tóc của cậu ta hơi rối, vài sợi tóc không chịu an phận bay tứ tung.
Lúc cơ thể cao lớn của cậu ta áp sát lại, An Tĩnh khẽ động đậy, cảm giác lo lắng bất an dâng lên. Khí thế quả thực lấn át người khác.
An Tĩnh cúi đầu, hai tay ôm đầu gối của mình. Đôi giày thể thao màu đen của cậu ta ở ngay trước mắt cô, bàn tay trắng muốt buông xuống tự nhiên.
Không gian tĩnh lặng một hồi.
“Nằm xuống.” Giọng cậu ta khe khẽ trầm trầm, như thể đang thì thầm bên tai cô.
An Tĩnh hoảng hốt, liếc nhìn cậu ta.
Trần Thuật thấy cô hình như không nghe rõ, dáng vẻ sững sờ, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, hai mắt nhìn xuống dưới chỉ chỉ, khuôn mặt như cười như không ra hiệu với cô: “Nằm xuống đi, sắp bắt đầu rồi.”
An Tĩnh: …
Cô cứ cảm thấy không khí có chút kỳ quái nhưng không muốn đi sâu tìm hiểu. Thế là cô hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, chầm chậm
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh