Chương 94.2: Ngoại truyện: Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)
Editor: Mẹ Bầu
Thương Ngôn và Tiểu Thụ một nhóm trở lại thành phố Lan, mới biết được mẹ của Giai Khởi đã sinh bệnh rồi. Giai Khởi cầu xin anh hỗ trợ, hẹn trước một bác sĩ nổi danh ở thành phố Lan. Chuyện này rất gấp rút, Thương Ngôn giúp.
Trong điện thoại di động, Giai Khởi gửi tới các loại báo cáo kiểm tra xét nghiệm của mẹ mình. Thương Ngôn học tập nghiên cứu nhiều năm về tế bào sinh hóa, đương nhiên đọc báo cáo là có thể hiểu được trường hợp chỉ số tế bào tăng và giảm được hiển thị trong báo cáo có nghĩa là gì! Tình hình của Lâm Hi Âm đã không có gì lạc quan được rồi.
À, quên mất. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Dì Lâm đã không còn mang họ Lâm nữa, trong bệnh án viết là Tưởng nữ sĩ.
Thế sự vô thường, mấy tháng trước ở trong nhóm bạn bè WeChat của Giai Khởi, anh còn nhìn thấy cô đăng lên ảnh chụp, cô và mẹ của mình. Tấm ảnh chụp hai mẹ con cô đang thưởng thức bữa đại tiệc kiểu Pháp, giờ lại nhìn báo cáo bệnh lý trong điện thoại di động, tâm tình anh trở nên phức tạp khó có thể hình dung.
Trước khi trở lại thành phố Lan, anh và bà ngoại của Tiểu Thụ đã nói chuyện phiếm. Bà ngoại của Tiểu Thụ nói, Tiểu Thụ từ nhỏ xuất thân khổ, nhưng mà bản thân Tiểu Thụ quyết không chịu thua kém, dần dần rồi cũng hết khổ rồi. " Là con người, không có nỗi khổ nào là không thể chịu đựng được. . ."dinendian.lơqid]on, Bà ngoại của Tiểu Thụ cảm khái nói như vậy.
Thương Ngôn ngồi ở bên cạnh bóc hạt bí đỏ, đồng ý với lời nói này của bà ngoại. Quả thực, trên đời này không có cái khổ nào không thể chịu đựng được, chỉ có phúc không thành mà thôi. Một lúc đã bóc xong hạt bí đỏ, Thương Ngôn bỏ toàn bộ vào trong lòng bàn tay tràn đầy nếp nhăn của bà ngoại Tiểu Thụ, mở miệng nói: "Bà ngoại, bà ăn đi."
Tai của bà ngoại Tiểu Thụ bị điếc, ánh mắt chan chứa ý cười tràn ngập vui mừng, vẻ đầy hiền lành: "Cháu gọi ta là cái gì vậy?"
Thương Ngôn vui vẻ, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn giọng nói tăng thêm, lưu loát rõ ràng gọi to: "Bà ngoại." Không đủ! Bà lại bảo anh gọi lại một lần, hai lần, ba lần, bốn lần.
Cuộc đi chơi Tết Nguyên Đán này, tuy rằng đã quấy rầy Tiểu Thụ và người nhà Tiểu Thụ, nhưng mà Thương Ngôn không chút hối hận, bởi vì anh đã có được đáp án mà mình mong muốn.
Sáng tinh mơ, Thương Ngôn gõ cửa nhà cậu nhỏ. Trước khi đến tập đoàn AC để đi làm, anh cố ý đi đến nhà của cậu nhỏ một chuyến. Đứng ở bên cạnh khung cửa, cậu nhỏ trên thân mặc đồ ngủ bình tĩnh tự tại, chờ anh nói chuyện, Thương Ngôn nhếch nhếch miệng, xách hai chiếc túi lớn trong tay đưa lên: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Cháu mang đến một ít đặc sản ở quê của Tiểu Thụ đến cho cậu và Lê Lạc."
Cậu nhỏ quét mắt nhìn gói to mang theo trong tay anh: "Xem ra, đây là một tin tức tốt đây."
Thương Ngôn gật đầu, mặt mày hớn hở giống như chú rể mới vậy. Anh đưa đồ vật cho cậu nhỏ, trước khi rời đi, lại nghĩ tới cái gì đó liền hỏi: "Cậu nhỏ, cậu có biết giết gà không?"
Tạ Uẩn Ninh: "Cái gì kia. . ."
Thương Ngôn nhếch miệng lên cười, xoay người chạy đi rồi. Khi đứng đối diện với thang máy, Thương Ngôn sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình. Anh có cảm giác tinh thần của mình giống như là một cậu bé đang chạy vậy.
Trong xe, Giai Khởi lại gọi điện thoại đến. Lúc này đây là cô hỏi vay tiền của anh. Cho tới nay, Thương Ngôn đều chưa hiểu rõ tình hình của Giai Khởi và mẹ của cô như thế nào. Anh vốn tưởng rằng, lần này Giai Khởi tìm được tiên sinh Z kia thì tuổi già sẽ không còn phải lo chuyện áo cơm nữa, không nghĩ tới Giai Khởi lại gặp phải cơ sự này.
Cậu nhỏ nói thật không hề sai, người không tự cứu lấy mình, thì trời cũng không thể nào cứu nổi. Giống như Giai Khởi và mẹ của cô vậy, chờ đến thời điểm muốn tự cứu mình, thì đã là quá chậm rồi. Một con đường, nếu bước đi sai lệch, có đôi khi nghĩ muốn quay đầu lại so với bước sai tới cùng, lại càng khó khăn hơn.
Đối với những gì mà Giai Khởi gặp phải, Thương Ngôn cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng đến sau cùng cũng chỉ có tiếc nuối. Thứ tình cảm từng đã có lúc anh không thể nói rõ ràng được là như
Chương 94.3: Ngoại truyện: Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)
Editor: Mẹ Bầu
Thương Ngôn đã cùng với Tiểu Thụ rồi, Lê Lạc kết hôn cùng với Tạ Uẩn Ninh, bọn họ đều tốt như vậy, chỉ có Lâm Giai Khởi cô là trở nên bết bát như vậy. Về sau này, nói không chính xác còn có thể tệ hơn nữa.
Còn có thể khá hơn được nữa sao? Lâm Giai Khởi cũng không biết.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Thương Ngôn vẫn chuyển lại lời nói của Giai Khởi cho Lê Lạc nghe... Lê Lạc chính là gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng với anh. Lê Lạc cũng chưa từng có nhiều biểu hiện về sự quan tâm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng cũng không có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Đồng dạng, cậu nhỏ cũng biết chuyện của mẹ Giai Khởi, liền nói với anh: "Về sau không cần mang tin tức của người nọ cho Lê Lạc nữa!"
Thương Ngôn hiểu rõ ý tứ của cậu nhỏ. Là người yêu của Lê Lạc, cậu nhỏ luôn lo lắng càng nhiều hơn so với anh.
Thời gian một khắc sau cùng, luôn trôi qua thật dày vò lại khó chịu. Bệnh của Lâm Hi Âm vẫn kéo dài đến đầu xuân năm thứ hai. Trong phòng bệnh không biết là ai mang đến tặng cho Lâm Hi Âm một chậu cây Bàn tay tiên (Nguyên văn cây Tiên Nhân Chưởng – còn gọi là cây Xương rồng bà). Lâm Hi Âm vô tri vô giác nằm ở trên giường, đã không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa rồi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bà cố hết sức nghiêng đầu, nhìn sang chậu cây Bàn tay tiên kia. Trong lòng bà đang nhớ lại hồi nhỏ mình và Thanh Gia cùng chơi đùa với nhau. Thanh Gia gọi Lâm Hi Âm là chị gái, trong miệng cứ nói lải nhải, hai tay chống vào má giảng giải một bức vẽ ở trong chuyện cổ tích mà Thanh Gia đã đọc cho Lâm Hi Âm nghe.
Cô bé Xương rồng đáng yêu bị lạc đường. Nó không tìm thấy ba ba và mẹ của mình, nó nhìn mình gai góc đầy người, không có bạn bè. . .
Đương thời bộ dạng Thanh Gia thật xinh đẹp, đã thông minh lại cơ trí, nói chuyện mau, chạy trốn mau, chỉ có điều là cô bé lại ham chơi. Lâm Hi Âm dắt theo Thanh Gia đi chơi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn kết quả không nghĩ tới là người liền để bị lạc mất.
Lâm Hi Âm thật sự lo lắng, ban đêm Thanh Gia tự mình trở về. Cô nghe được mẹ vụng trộm hỏi Thanh Gia một vấn đề. Thanh Gia trả lời trong vắt: "Không phải vậy đâu, là bản thân con đã chạy lạc mất."
" Thanh Gia của mẹ giỏi quá, sao mà chạy nhanh như vậy. . ." Mẹ liền ôm Thanh Gia vào trong lòng.
Lâm Hi Âm chậm rãi nhắm mắt lại, nếu quả có đời sau, bà nhất định phải đầu thai đến nhà họ Lâm, làm con gái chân chính của ba mẹ một ngày.
Bên ngoài, Lâm Giai Khởi ghé vào bồn rửa tay nôn mửa không ngừng. Đứng thẳng người lên, Lâm Giai Khởi soi gương, lau khóe miệng một chút, có chút ngoài ý muốn, không nhận ra gương mặt của người phụ nữ ở trong gương kia là ai.
Buổi chiều, Lâm Giai Khởi đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, liền nhìn thấy xe của Thương Ngôn. Xe dừng ở đối diện cô, Thương Ngôn thần thái sáng láng chạy đến bên kia mở cửa xe. Từ bên trong bước xuống là một người con gái thanh tú tuổi còn trẻ, Chu Tiểu Thụ.
Chương 95 .1: Ngoại truyện 2: Tập hợp
Editor: Mẹ Bầu
Lê Lạc nói năm mươi tuổi mới sinh cục cưng không phải là chỉ nói suông mà thôi. Cho nên cô đã định ra kế hoạch, Tạ Uẩn Ninh là người phối hợp. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không cần phải vội. Sống thế giới hai người quả thật là rất thoải mái tự tại.
Người gấp gáp nhất chính là ba ba Tạ! Nhưng mà, việc gấp gáp đã thành thói quen, ba ba Tạ cũng không nóng ruột. Huống chi, ông nhìn Thương Ngôn cùng Tiểu Thụ khả năng càng có hi vọng! Không nghĩ tới, chuyện gấp gáp mà Tạ Phồn Hoa chờ đến rồi.
Con gái Tạ Tĩnh Di đã nói cho ông biết, @MeBau*diendan@leequyddonn@ khả năng là Thương Ngôn và Tiểu Thụ sẽ phải cử hành hôn lễ trước thời gian, bởi vì Tiểu Thụ đã mang thai.
Tiểu Thụ mang thai, tuyệt đối là hậu quả do một lần Thương Ngôn thật sự không sao nhịn được gây ra. Chỉ có điều là Thương Ngôn nguyện ý, thậm chí vô cùng vui sướng gánh vác cái sự ngoài ý muốn này.
Tiểu bảo bảo giống như là từ trên trời rơi xuống vậy! Thương Ngôn không nhịn không được cao hứng, lập tức gọi điện thoại cho cậu nhỏ.
Tạ Uẩn Ninh đón nghe điện thoại Thương Ngôn. Anh lúc này đang ở siêu thị cùng với Lê Lạc chọn mua đồ dùng quan trọng nhất cho cuộc sống. Lê Lạc cầm lấy hai hộp sản phẩm mới ra, hỏi Tạ Uẩn Ninh: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Ninh Ninh, anh thích loại sản phẩm kinh điển, hay là sản phẩm mới nhất?"
Trong điện thoại di động, Thương Ngôn chính là đầy hưng phấn thông báo cho Tạ Uẩn Ninh biết: "Cậu nhỏ, cháu sắp làm cha rồi!"
Tạ Uẩn Ninh yên lặng cúp điện thoại di động, nhìn Lê Lạc, nói trả lời: ". . . Anh dường như cũng chưa thật sự thích lắm."
Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh một khối từ Seattle trở về, ở vài ngày ở nhà Tạ Uẩn Ninh bên kia, dieendaanleequuydonn sau đó vẫn là trở về nhà trọ độc thân của mình. Nguyên nhân không gì khác, căn phòng lớn của Tạ Uẩn Ninh cái gì cũng đều thật là OK. Nhưng tóm lại, đó không phải là cái tổ nhỏ của mình! Ngủ hay là thức dậy, vẫn là tương đương không được thuận tiện lắm.
Không dám chuyển nhà ở chung, cũng bởi vì có nhiều chuyện luôn luôn kéo, chậm chạp không có hành động.
Huống chi, thời gian khai giảng cũng gần đến rồi. Lê Lạc cùng ở chung một nhóm với một nữ sinh viên nghiên cứu viên cao cấp tại Sở Sinh Hóa, điều này có vẻ không phù hợp lắm! Đương nhiên, Lê Lạc luôn luôn sẽ không bị cái loại "không phù hợp lắm" này quấy nhiễu. Cô quen làm theo cách của riêng mình, khiến cho mỗi đêm đến, Tạ Uẩn Ninh ngủ ở bên kia, như là điều nghiên (điều tra nghiên cứu) địa hình đúng giờ vậy.
Mà hôm nay cô trở lại nhà trọ của mình, không muốn trở về nhà của Tạ Uẩn Ninh ở bên kia, thuần túy ru rú làm tổ ở trong chiếc ghế tổ chim tại ban công không muốn động đậy. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Tạ Uẩn Ninh đã lại tiếp tục hạng mục nghiên cứu tại Sở sinh hóa. Vào giữa trưa, Lê Lạc đi đến Sở sinh hóa Thanh Hoài ăn cơm cùng với Tạ Uẩn Ninh, sau đó về tới nhà trọ của mình. Buổi chiều, bà dì giúp việc theo giờ lại đến quét dọn vệ sinh. Lê Lạc đến toilet tắm táp sạch sẽ một chút, mặc áo ngủ đi đến nằm ở trên chiếc ghế tổ chim, ở ban công, bắt đầu lên mạng.
Chiếc ghế nằm hình dạng tổ chim ở ban công, được đặt ở dưới đất. Đó là một cái khung hình bán nguyệt làm bằng kim loại. So sánh với vẻ lạnh lẽo thô cứng bên ngoài, thì bên trong thoải mái mềm mại như một chiếc giường. Ở bên trong đó, Lê Lạc trải một tấm thảm len lông cừu mà cô thường dùng, và đặt ở đó hai bản sách giải trí.
Bên ngoài tiết trời đã ấm lại, Lê Lạc bọc người trong chiếc áo ngủ dày màu đỏ rượu, nên nằm ở bên trong cũng không cảm thấy lạnh. Hơn nữa hưởng thụ
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm