Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: Chương 9
Bà Lâm Quế Hương đi về phía Chu Lạc, cậu sửng sốt, vội ngoảnh mặt đi.
Đồng chí công an thả Chu Lạc ra, mặt cậu như căng lên, tiếng thở hổn hển, miệng mím chặt.
Nhác thấy vết thương trên cánh tay Chu Lạc, bà Lâm Quế Hương liền đẩy cậu quay người lại, kéo áo lên thì thấy rõ mồn một hai vết máu trên tấm lưng mảnh khảnh của con trai.
Nam Nhã cũng liếc về phía Chu Lạc, sau đó chị cụp mắt xuống.
Bà Lâm Quế Hương từ từ thả áo xuống, run người hít vào một hơi rồi hỏi:
“Ai đánh con trai tôi?"
Chu Lạc không trả lời. Từ Nghị cũng chẳng hé răng.
Nhìn về phía Từ Nghị, bà Làm Quế Hương bước tới, giáng vào mặt anh ta một cái tát:
“Không quản lý được vợ mình mà đổ tội lên đầu con trai tôi? Nó mới bằng ngần này, các người có còn liêm sỉ nữa không?"
Bố Trần Quân và Lâm Phương Lộ chạy lại can ngăn:
“Chị Lâm đừng kích động, cứ giao việc này cho chúng tôi giải quyết!”
“Ai dám đụng đến một ngón tay của con trai tôi, tôi liều mạng với kẻ đó! Ai nói xấu con trai tôi, tôi vả nó vỡ mồm!”
Bà Lâm Quế Hương quay lại, tính mắng mỏ Nam Nhã thì trông thấy khuôn mặt hơi nhợt nhạt và cơ thể đầy vết thương của chị, cũng không nói được thành lời, chỉ trừng mắt kéo Chu Lạc đi về không một lời phân bua.
“Cảm ơn các anh lại cất công tới đây!"
Bố Trần Quân vội nói:
“Không cần phải cảm ơn, đây là việc nên làm mà!”
Nam Nhã:
“Phải cảm ơn chứ! Tôi còn phải cảm ơn các anh lần sau đến nhặt xác tôi nữa."
Bố Trần Quân á khẩu, cũng chẳng có ai nói năng gì nữa.
Về nhà bôi thuốc, Chu Lạc nằm trên giường kêu đau oai oái, miệng cứ la lối ầm ĩ. Bà Lâm Quế Hương vừa thương vừa giận, mắng:
“Vợ chồng người ta đánh nhau, mắc mớ gì đến mày?"
“Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn người ta bị đánh đến chết?"
Điệu bộ không biết hối hận của cậu làm bà Lâm Quế Hương nổi cơn tam bành:
“Mày tưởng mày là anh hùng tái thế chắc? Vợ chồng người ta đánh nhau đầu giường làm hòa cuối giường, hôm nay cãi lộn mai lại anh anh em em ngọt xớt. Mày hành động như vậy để làm gì, không những bị đánh mà còn rước họa vào thân!”
Vừa nghe mẹ nói vậy, Chu Lạc liền nổi cáu:
“Mấy lời khốn nạn Từ Nghị nói ra mẹ cũng tin à?”
"Mày còn cãi nữa!... Thằng Từ Nghị mấy năm nay chịu đựng nhiều quá rồi, lời lẽ thô thiển đến mấy cũng nói ra được. Về sau đừng quan tâm nhiều đến chuyện nhà người ta nữa."
Chu Lạc:
"Sao mẹ lại nói hắn ta chịu đựng nhiều quá?”
"Biết bao nhiêu gã đàn ông có suy nghĩ bậy bạ với vợ nó, kẻ làm chồng chẳng lẽ không phải chịu đựng?”
Chu Lạc cứ có cảm giác lời giải thích này của mẹ không được rõ ràng, chỉ biết vùi đầu vào gối đầy tức tối, một lúc sau lại ngước đầu lên hỏi:
"Hai vợ chồng nhà đó đã mấy lần đòi bỏ nhau rồi mà, năm ngoái còn ra tòa nữa, sao lại không ly hôn được nhỉ?"
"Từ Nghị không đồng ý ly hôn. Nam Nhã tố cáo nó bạo hành, Từ Nghị bảo Nam Nhã nói dối, Nam Nhã có tư tình với anh họ thằng Từ Nghị trong thành phố, nếu bắt buộc phải ly hôn thì Nam Nhã không có tư cách nuôi Uyển Loan."
“Thằng chó má!" - Chu Lạc kêu lên.
"Anh họ Từ Nghị cũng lên tiếng thừa nhận.”
"Ai lại dám thừa nhận hành vi kia, chắc chắn cái gã đó chỉ giúp thằng kia trói chặt vợ con thôi. Dù sao chuyện này đồn ra ngoài cũng chỉ có người phụ nữ bị chửi rủa... Tốn công nó nghĩ ra!"
Chu Lạc vô cùng chán nản, cậu toan nói Từ Nghị cũng đâu có chung thủy nhưng lại nín lặng. Cậu đã giữ miệng từ lúc đánh nhau ban nãy, đơn giản chỉ vì bận tâm đến Nam Nhã mà thôi. Nếu chuyện này bị vạch trần, mọi người vẫn sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu chị, chắc chắn là thế...
Bà Lâm Quế Hương hỏi:
"Phải rồi, sao mày biết nhà nó có chuyện?"
"Còn phải nghĩ nữa sao? Uyển Loan mới tí tuổi đầu, chẳng lẽ Nam Nhà lại kêu nó đi bệnh viện một mình? Vả lại chị ấy cũng đâu có thân thiết với bà mẹ kế Hồ Tú. Trăm phần trăm là vì Nam Nhã không muốn Uyển Loan thấy mình bị đánh nên mới xua con bé đi." - Nói đoạn, Chu Lạc thấy lòng xót xa.
Bà Lâm Quế Hương cũng không nỡ, bà thở dài, nói giọng thông cảm:
"Thực ra nếu xét trên một vài khía cạnh, Nam Nhã cũng là một cô gái tốt. Có chồng giàu nhưng nó cũng đâu cần thằng đó nuôi, tự tay mở quán kiếm tiền nuôi mình. Nghe nói cửa hàng của nó không có một xu một hào nào của Từ Nghị, toàn bộ là tiền dành dụm nó may đồ cho người trong thành phố trước đây. Nếu không, hai đứa nó cãi nhau như mổ trâu mổ bò thế, thằng Từ Nghị đã san bằng cửa hiệu đó lâu rồi."
Chu Lạc im lặng, cũng chẳng tiện bày tỏ thái độ, bèn nói:
"Mẹ đang lấy chị ấy ra để tự khen mình chứ gì?"
Bà Lâm Quế Hương lườm con trai rồi nói tiếp:
"Nhưng người khác thấy vậy lại bảo con bé đó có phúc không biết hưởng, trời sinh đã thích diễu võ dương oai, muốn nổi bật!"
Chu Lạc im lặng, cậu thấy khó chịu lắm. Cố gắng chịu đựng một hồi nhưng vẫn hấp tấp muốn biết tình hình bên kia, bèn đẩy bà Lâm Quế Hương đi:
"Thôi đừng nói nữa, mẹ mau ra ngoài đi."
"Ôi trời, còn chưa bôi thuốc xong mà.”
"Mẹ còn định bôi thế nào nữa, chà vào tường nhé!" - Chu Lạc nhảy bổ lên với vẻ đau đớn khôn cùng. - "Hôm nay lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi, con còn phải làm bài!"
Chu Lạc vừa đẩy vừa xua bà Lâm Quế Hương ra khỏi phòng. Lát sau cậu muốn chuồn ra ngoài, liền nghĩ ra một cách. Chu Lạc về phòng bôi một ít thuốc lên vai, ở chỗ dễ thấy nhất, sau đó cậu tự soi trong gương thì thấy ngay chỗ bôi thuốc kia. Bấy giờ Chu Lạc mới rón rén chạy từ cầu thang ra sân, lẩn vào bóng tối dưới lùm cây.
Chu Lạc chạy ra đồn công an, không thấy ai bèn đi đến nhà Nam Nhã. Nhà cũng chẳng có người, cửa chính đóng im ỉm.
Chu Lạc đoán có khả năng Nam Nhã đi đón Uyển Loan. Khi cậu còn đương mải mê suy nghĩ thì tiếng nói nhỏ nhẹ của Nam Nhã đã vọng tới từ con hẻm nhỏ:
"Con thấy sao?"
Chu Lạc quay sang nhìn lên dốc núi.
Khoác trên mình bộ xườn xám xanh nước biển, Nam Nhã thong thả bước đi, cúi mặt nhìn cô gái bé bỏng trong bộ xườn xám của trẻ con đang đi bên cạnh.
Giọng Uyển Loan đầy nũng nịu, vui vẻ xòe ba ngón tay ra:
“Mẹ đóng vai người tốt, được ba phiếu bé ngoan!"
"Cảm ơn Uyển Loan!" - Nam Nhã nói.
Nhìn Nam Nhã băng kín trán và cô bé Uyển Loan không hề hay biết gì về chuyện vừa xảy ra, trong lòng Chu Lạc lại nao nao.
Uyển Loan tinh mắt trông thấy Chu Lạc đứng trong sân nhà mình, bèn giơ tay vẫy cậu, tiếng gọi cất lên lảnh lót: "Anh Chu Lạc ơi..."
Chu Lạc mỉm cười gật đầu.
Nam Nhã dắt tay Uyển Loan đi qua cậu. Trái tim Chu Lạc lạnh tê tái, không sao giữ được nụ cười trên môi nữa.
"Này! Nam Nhã!"
Chu Lạc chạy tới ngăn bước chị. Cậu tỏ vẻ như một đại ân cứu mạng, mắt trợn trừng nhưng lại nhìn chị với vẻ thoáng e dè. Nam Nhã ngước mắt nhìn lên, hết sức thờ ơ. Trái tim Chu Lạc run rẩy nhưng vẫn hiên ngang chuyển tầm mắt, đối diện Nam Nhã trong tâm thế oai hùng giả tạo.
Uyển Loan ngước lên mỉm cười với cậu:
"Anh Chu Lạc đến nhà em chơi à?”
Chu Lạc quay sang xoa đầu cô bé:
“Uyển Loan ngoan ra kia chơi được không? Anh muốn nói chuyện với mẹ em.”
“Vâng ạ.”
Thả tay mẹ, Uyển Loan lí lắc chạy đi cưỡi ngựa gỗ dưới gốc cây.
Thấy Uyển Loan đi rồi Chu Lạc mới đứng thẳng dậy, đầu cúi thấp Ií nhí lên tiếng:
"Xin lỗi, em sai rồi!”
Nam Nhã chì nhìn cậu bằng ánh mắt rất đỗi bình thản. Chu Lạc không hiểu ý chị thế nào nên cuống cả
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh