An Bảo Bối gật đầu vội vàng xin lỗi, "Sớm không có thông báo thực xin lỗi!"
"Không có gì." Vinh Dự nhàn nhạt trả lời, hướng tới phục vụ sinh chọn món muốn một ly cà phê Cappuccino đá, sờ sờ cái mũi của mình, đây là anh có chút biểu hiện khẩn trương.
"Tốt lắm." An Kỳ hướng tới sau lưng An Bảo Bối vỗ mạnh một cái, "An Bảo Bối có lời muốn cùng anh nói!"
An Bảo Bối đang uống nước trái cây, để hóa giải bởi vì căng thẳng khát nước, căn bản cũng không nghĩ tới An Kỳ sẽ vỗ phía sau lưng của mình, một giây sau, đồ uống sặc cô khoang miệng ho khan thời gian rất lâu mới phản ứng tới nói, "Đúng đúng đíng đúng..."
Vinh Dự nghiêm mặt, nhìn không ra cái vẻ mặt của anh đến cùng ý vị như thế nào.
An Kỳ chăm chú nghiêm túc đánh giá anh, cảm giác, cảm thấy Vinh Dự này không đến xem mắt, dù sao từ đầu đến cuối cũng không có nói mấy câu, ít ỏi vượt qua ba chữ, trên mặt lại không có nửa điểm vẻ mặt, nhìn người xem thời gian dài nhất còn là mình, anh ta sẽ không phải cho rằng hôm nay tới xem mắt người kia là cô đi?
"Đợi chút." Vinh Dự nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt chuyển dời đến cửa, tựa hồ đang chờ người nào.
An Kỳ hồ nghi nhìn anh ta, anh ta hình như là đang chờ cái gì, chẳng lẽ anh ta cũng giống như An Bảo Bối, hôm nay xem mắt là có người đi cùng?
Vinh Ninh mang theo một chút bị tổn thương bởi ai đó rảo bước tiến lên tháp cao của nhà hàng xoay tròn, vừa ra thang máy, tâm của anh liền vẫn luôn là thấp thỏm bất an, cái loại tâm tình bất an hết sức mãnh liệt này, đến cùng là vì cái gì, thế nhưng anh cũng đoán không ra.
Nhìn nhìn qua đồng hồ mang theo trên cổ tay, thời gian đã qua rất dài, phỏng đoán bất kể là Vinh Dự hay là An Bảo Bối, từng người đối tượng xem mắt của hai người bọn họ cũng sớm đã ngồi vào vị trí của đối phương đi?
Trước khi tới cửa, Vinh Ninh sửa sang lại kiểu tóc chính mình, nhưng anh là có trăm phần trăm lòng tin, đánh bại cái đối tượng muốn cùng An Bảo Bối xem mắt kia. Đương nhiên, trong lòng vẫn là không nhịn được oán giận một chút người giới thiệu đối tượng xem mắt cho An Bảo Bối, đơn thuần chính là nhàn rỗi không chuyện gì làm. Anh một người còn sống thật khỏe, chỉ là bởi vì một chút nguyên nhân không thể đối kháng, cho nên anh mới không cách nào cùng An Bảo Bối một lần nữa cùng một chỗ, làm phiền người tiến cử hao tâm tổn trí như vậy, không muốn cho An Bảo Bối gả ra ngoài .
"Oh..." Vinh Dự nhìn xem cửa, Vinh Ninh hé ra khuôn mặt khẩn trương đi tới, Vinh Dự phất phất tay, Vinh Ninh gật đầu nhẹ hướng tới bên này đi tới, thuận tiện đánh giá một tý, người ở trong phòng ăn, tựa hồ không có phát hiện An Bảo Bối tồn tại, chẳng lẽ Trác Văn Dương bọn họ báo cho mình tư liệu sai? Căn bản cũng không phải là ở chỗ này?
Vinh Ninh tâm tư ngổn ngang đi qua, đứng ở bên người Vinh Dự, ánh mắt vẫn như cũ đánh giá xung quanh, tựa hồ vẫn không có thấy bóng dáng An Bảo Bối, một bộ dạng không có tinh thần ngồi ở bên người Vinh Dự, vội vàng ánh mắt lại thủy chung chưa cùng mấy người kia ngồi ở đối diện chính mình giao thoa lẫn nhau. . . . .
Cục Cưng ngồi như thần tiên, An Bảo Bối vẫn như cũ cúi đầu không dám ngẩng đầu lên xem.
Đầu tiên kinh ngạc kêu ra tiếng còn lại là An Kỳ, chỉ Vinh Ninh mặt, "Anh... Anh anh anh..."
"Tại sao là cô?" Vinh Ninh kinh hô một tiếng, cái gì gọi là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, vẫn luôn đang tìm An Bảo Bối, lại nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến, người kia dĩ nhiên cũng ở trước mặt của anh.
Vừa mới, An Bảo Bối thật vất vả làm giảm đi cảm giác căng thẳng, lúc muốn cam chịu số phận, đột nhiên xảy ra phát triển, làm cho cô nghĩ cũng không có nghĩ trực tiếp ngẩng đầu lên, chiếu vào mi mắt chính mình liền là vừa rồi đã lâu đều chưa kịp nói mấy câu, ngay lập tức bỏ chạy trốn Vinh Ninh... Cô rõ ràng là đến cùng Vinh Dự xem mắt.
"A..." An Bảo Bối nửa ngày không có phản ứng đến, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến, hai nguời lần nữa gặp nhau dĩ nhiên là tại loại trường hợp tức cười này, làm hại cô hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, đây rốt cuộc đều là thế nào, vì cái gì sẽ phát sinh loại chuyện này hoàn toàn làm cho người ta không cách nào tin nổi?
Vinh Dự, Vinh Ninh... Rõ ràng hai nguời này tên như thế tương tự, không biết còn cho là bọn họ hai nguời là có quan hệ huyết thống, lúc trước khi từ trong miệng Tô Nhất Dạ nghe được tên người kia, cô còn không có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là cảm thấy đầu năm nay, đừng nói dòng họ, liền ngay cả tên, cũng có quá nhiều người là như thế giống nhau, cũng sẽ không có coi là quan trọng, nhưng không ngờ, hai nguời là có thêm quan hệ.
An Kỳ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên cuối cùng nhớ tới, vừa rồi chuyện mình muốn nói với An Bảo Bối đến cùng là chuyện gì tới, Tô Nhất Dạ kia an bài An Bảo Bối cùng Vinh Dự thân cận, tên người kia, cô rất quen thuộc, nếu như không có nhớ lầm, cô ta hẳn là bạn nữ giới tốt nhất của Vinh Ninh.
"Người đã đông đủ." Vinh Dự sờ sờ sống mũi lạnh nhạt nói, "Tôi đến giới thiệu, "Vinh Dự chỉ Vinh Ninh ngồi ở bên mình, "Vinh Ninh, con trai lớn nhất của anh trai tôi."
Sau khi Vinh Dự đem mối quan hệ giữa hai nguời với Vinh Ninh nói.
An Bảo Bối đôi mắt mờ mịt, hư hư đáp một tiếng, "A..." Sau đó giống như là chột dạ cúi đầu, rõ ràng việc này là cùng bản thân không có bất cứ quan hệ nào.
Nhưng vẫn là không dám ngẩng đầu lên quang minh chính đại nhìn mặt Vinh Ninh.
Cho dù không nhìn thấy, cô cũng có thể rõ ràng đoán rằng, Vinh Ninh sắc mặt khẳng định đen tựa như là không cẩn thận rớt xuống mỏ than bên trong giống nhau âm trầm hắc ám.
"Đây là..." Vinh Dự chỉ đối diện nghĩ muốn tiếp tục giới thiệu.
Vinh Ninh ngăn cản lại lời của anh, giới thiệu tên những người đối diện kia, "An Bảo Bối, An Kỳ, Vinh Cục Cưng."
Ba chữ Vinh Cục Cưng kia, cơ hồ là Vinh Ninh ra toàn sức lực từ giữa kẽ răng nặn đi ra.
Sớm đã cảm thấy Cục Cưng cùng Vinh Dự rất kỳ quái, nhất là ngày hôm qua, hôm nay vừa thấy kỳ quái này cũng không phải là ngẫu nhiên.
Cục Cưng, cô bé cũng đã sớm biết đối tượng hôm nay An Bảo Bối xem mắt chính là Nhị gia gia của bé, Vinh Dự, không chỉ như thế, Trác Văn Dương biết rõ, Dập Dập cũng biết, về phần An Bảo Bối...
Anh có chút đau lòng nhìn xem An Bảo Bối, cô có phải hay không cũng là đồng dạng biết rõ?
Nhưng khi nhìn cô vừa rồi thấy cô nhìn anh cùng vẻ mặt Vinh Dự, rõ ràng liền là vẻ mặt chuyện gì cũng không biết.
Anh cắn môi, anh không trách, cũng không trách được, cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt An Bảo Bối giới thiệu bạn bè của mình, thậm chí là người nhà của mình.
Vốn cho là đây chính là anh yêu cô, cách bảo vệ cô, trên thực tế lại không phải như thế, bởi vì phải bảo vệ cô, dùng chữ yêu này, ngăn cản cô, cho nên không để cô tham gia vào cuộc sống riêng cũng không hoàn hảo kia của mình, hận? Oán giận? Chân chính đầu sỏ gây nên, ngoại trừ anh ra lại không những người khác, giờ này ngày này, thậm chí năm đó cô rời đi, chính mình mất trí nhớ, lãng phí thời gian dài như vậy, này hết thảy mọi thứ đều là lỗi của mình.
Bầu không khí thoáng cái trở nên cương cứng rắn, cũng là, đến cảnh tượng như vậy, ai còn có thể thoải mái cười to, đây mới thực sự là kỳ quái, cùng với dụng tâm bất lương.
"Ăn xong rồi." Một ly kem lớn bị Cục Cưng ăn chỉ còn lại cặn, Cục Cưng cầm lấy khăn giấy lau miệng, thỏa mãn híp hai mắt, hai tay nâng cái cằm hỏi, "Chú Vinh Dự, ba Vinh Ninh phải gọi người là gì a?"
"Như vậy, chú Vinh Dự, nếu là mẹ cùng người kết hôn, ba Vinh Ninh phải gọi mẹ là gì?"
Vinh Dự nhìn xem Vinh Ninh cái mặt kia đã sớm liền biến thành màu đen, thong thả ung dung trả lời, "Đương nhiên là thím út" Cục Cưng hai mắt tinh linh chuyển chuyển, chỉ Vinh Ninh sớm liền biến thành cứng ngắc đầu gỗ nói, "Ba tiền nhiệm, nếu là mẹ cùng chú út Vinh Dự kết hôn, chú út Vinh Dự chính là ba mới của Cục Cưng, ba phải gọi mẹ thím út, gọi Cục Cưng là em họ nhỏ, đến lúc đó mà nói, chúng ta đã có thể là anh em họ, cho nên ba có thể ngàn vạn không cần nhìn Cục Cưng, bằng không Cục Cưng thực là sẽ rất khó xử lý." Cục Cưng hé ra nụ cười trong sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, An Kỳ cũng lập tức vèo cười, trường hợp như vậy, nói cho cùng, quả thật làm cho mọi người cảm thấy rất lúng túng, nhưng mà không cười ra tiếng mà nói, lại rất có lỗi với bản thân cô, Vinh Ninh mắt lạnh bay tới, chằm chằm nhìn thẳng An Kỳ trương ra cái mặt cười có chút quá đáng, An Kỳ đành phải ho khan vài tiếng, dời đi ánh mắt, ừm... Cô cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy, đương nhiên giống như dạng cái gì cũng không biết.
An Bảo Bối đành phải lúng túng đỏ mặt, toàn bộ đại não ngây ngây ngô ngô.
Thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nếu cô biết rõ hôm nay người xem mắt kia là Vinh Dự, chú út của Vinh Ninh cho dù chết, cô cũng sẽ không tới, đáng tiếc sự thật đã bụi bậm như định.
Coi như là hối hận cũng không có cách nào, sớm biết rằng nên sớm một chút điều tra rõ ràng. Chuyện bây giờ phát triển đến trình độ như vậy, cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn suy nghĩ, đâu chỉ hai chữ buồn bực có thể miêu tả tâm trạng của cô.
Bây giờ, đành phải ngầm vụng trộm kéo vạt áo Cục Cưng, khuyến cáo cô bé yên lặng một chút, không cần làm chút ít hữu dụng vô dụng vô dụng công.
"Kết hôn?" Vinh Dự tay phải nắm lại để trên bàn tay trái, "Đề nghị này tốt." Kỳ thật nếu thật sự kết hôn cùng An Bảo Bối cũng rất thú vị, nhất là đối với Vinh Ninh mà nói, bạn gái trước của mình trở thành thím út của mình, mà con gái trở thành em gái họ của mình, thời điểm cả nhà tụ tập gặp nhau cùng một chỗ, chỉ cần nghĩ về cảnh tượng đã làm cho người ta thổ huyết lại xấu hổ, xác thực chơi thật thú vị vừa buồn cười.
Vinh Ninh thật sự bi thảm, chỉ là bình tĩnh khuôn mặt, giống như là sắp bộc phát bão táp, nhưng cũng không nói được lời nào, anh đưa ánh mắt thẳng tắp sáng quắc nhìn chằm chằm trên người An Bảo Bối, nhìn xem cô cái khuôn mặt có thể so cùng táo đỏ, cái loại tình cảm, không biết đến cùng là nên khóc hay nên cười.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm