Chương 34.26: Liền tính xuống nước cũng muốn kéo người
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Trác Nhất Phong lắc đầu cười khan, An Bảo Bối chuyển đảo mắt, cô rõ ràng, chỉ là hy vọng Trác Nhất Phong không cần chơi quá phận là tốt rồi, trong lòng nghĩ đến một bóng dáng một người... Uhm, cô là đáp ứng Trác Nhất Phong 3 điều quy ước, nhưng mà, bên trong 3 điều quy ước, tựa hồ không có nói gì trừ bỏ Vinh Ninh ra, việc này không thể nói cho người khác biết đi?
Tha thứ cô, kỳ thật cô cũng không phải là cố ý cực kỳ giống như lợi dụng sơ hở, chỉ là có câu gọi là tình thế bất đắc dĩ.
Phòng khách nhà họ Trác, Trác Văn Dương một người ngồi trên sô pha, cau mày ủ ê toàn cảnh là cùng TV mắt to trừng mắt nhỏ, Cục Cưng chạy mất, An Bảo Bối cùng Trác Nhất Phong còn ở trên lầu nói chuyện, cho dù lại có nhiều lời nói, sớm muộn cũng sẽ nói xong, đợi đến bọn họ xuống lầu sau, không nhìn thấy Cục Cưng, anh cũng khó khăn, đến lúc đó phải nói như thế nào? Hỏi Cục Cưng vì cái gì bản thân tức giận chạy, chẳng lẽ anh sẽ ở trước mặt bọn họ thừa nhận, bởi vì bị Cục Cưng đoán trúng tâm sự mình thích An Bảo Bối, cho nên mới cùng cùng Cục Cưng gây gổ, còn kém một chút đánh cô, thế cho nên cô chạy trốn sao?
Trác Văn Dương hai tay lau mặt của mình, trong lòng lo lắng tựa như là kiến bò trên chảo nóng, anh đối với An Bảo Bối cái phần tình cảm kia, anh là chuẩn bị dấu ở trong lòng cả đời, sẽ không vì cái gì ở trước mặt người nói ra, cũng tận lượng để cho người khác không cần phán đoán ra, mà bây giờ... Dù thế nào cũng là muộn.
Không được, anh không thể liên tục ở chỗ này ngồi chuyện gì cũng không thể làm, nói như vậy, sự tình chỉ có thể trở nên càng hỏng bét, bất kể là vì mình hay là vì Cục Cưng, anh đều muốn nhanh đem Cục Cưng đưa trở về, cần phải... Nhận lỗi với bé.
Trác Văn Dương xoa xoa mặt của mình từ trong ghế sofa đứng dậy, vội vàng hấp tấp đến cửa, mới vừa vừa mở cửa, Cục Cưng xuất hiện ở trước cửa làm cho anh cảm thấy mừng rỡ như điên, "Cục Cưng!" Ngay cả giọng nói cũng là có mang theo nhè nhẹ hưng phấn.
Giữa gõ cửa hay không gõ cửa làm cho Cục Cưng do dự đã lâu, cùng Trác Văn Dương đã xảy ra không vui, bất kể là sự tình gì vẫn là mình đều không được tự nhiên vô cùng, ai biết vẫn còn ở thời điểm chính mình nghĩ sự tình, Trác Văn Dương chính mình thế nhưng mở cửa ra, Cục Cưng khuôn mặt co quắp, đột nhiên cảm giác được hết sức lúng túng.
Không chờ đợi cho đến khi Trác Văn Dương cảm thấy rất hưng phấn, anh thế nhưng phát hiện Dập Dập đang ở sau lưng Cục Cưng, Dập Dập vẻ mặt tươi cười nói, "Chú Trác."
Trác Văn Dương khuôn mặt căng thẳng, suy nghĩ đứa bé đáng ghét cùng Vinh Ninh có quan hệ, anh vẫn lại là như cũ không có thay đổi, anh lạnh xuống mặt kỳ quái hỏi, "Tại sao cháu lại ở chỗ này?"
Dập Dập nhún vai nói, "Cách cửa không xa dưới tàng cây thấy được Cục Cưng, cho nên đem cô cùng nhau mang về." Dập Dập tiếp tục bả vai Cục Cưng nói, "Được rồi, đã đến cửa nhà , hiện tại cần phải tiến vào."
Cục Cưng phồng má, xoay xoay vặn vặn đi vào, Trác Văn Dương nhìn xem bóng dáng hai bé kia thở dài, hóa ra hai đứa bé này, đã ở trong lúc anh bất tri bất giác, đã trở thành bạn tốt, tới cùng... Còn có chuyện gì là anh không biết?
"Cục Cưng..." Trác Văn Dương đi tới, ngồi trên sô pha, xoay xoay vặn vặn nói, "Vừa rồi, cậu út làm mấy chuyện này không phải cố ý." Trác Văn Dương quay mặt sang nói, "Cháu hiểu chứ?"
Chương 34.27: Liền tính xuống nước cũng muốn kéo người
"Cậu út lời nói, chỉ là muốn nói cho cháu, không thể chơi đùa quá phận, mất phương hướng tâm trí của mình, bất quá cháu mới vừa nói cũng hết sức có đạo lý." Trác Văn Dương trầm tĩnh trong chốc lát, nhìn xem Cục Cưng phản ứng, vẻ mặt không có tinh thần ngồi ở chỗ kia, có lẽ trong lòng vẫn còn đang oán giận anh vừa rồi thái độ cũng không nhất định."Hiện tại ba ba, căn bản liền không để cho Vinh Ninh cùng chị gái gặp mặt, có mấy lời cũng nói không nên lời, cho nên làm cho hai người bọn họ người hẹn hò có lẽ sẽ có cơ hội."
Cục Cưng ngẩng đầu, kỳ quái nhìn xem Trác Văn Dương phản ứng, người vừa rồi sống chết sống không đồng ý, đúng là Trác Văn Dương mà không phải cô a? Nhưng mà chỉ một thời gian, anh ta thế nhưng... Đồng ý?
Dập Dập nhìn xem Trác Văn Dương phản ứng, sau đó lại cùng bản thân chuyện gì đều dường như không có dựa ghế sô pha, Trác Văn Dương phản ứng cũng quá mức kỳ quái đi? Cho nên... Anh lệch nghiêng cái đầu, vui sướng như vậy cười, chẳng lẽ là anh ta nghĩ thông suốt rồi . "Lúc nào cũng muốn giải quyết vấn đề, nếu hai người bọn họ đã yêu nhau, cho dù biện pháp gì là không nên, nhưng mà tốt hơn không nên làm bất cứ điều gì." Trác Văn Dương cười, một dòng chua như giấm kích thích khoang mũi chính mình, Cục Cưng trừng mắt nhìn, nhìn qua Dập Dập, Dập Dập cười híp mắt nói, "Có cái gì không tốt?"
Cục Cưng trầm tĩnh một lát, nơi cầu thang phát ra âm thanh có người xuống cầu thang, Trác Nhất Phong kỳ quái hỏi, "Có cái gì gọi là không tốt?"
"Ông nội Trác..." Dập Dập ngẩng đầu lên, lại là một bộ dạng đứa trẻ ngây thơ.
"A? Dập Dập a..." Trác Nhất Phong nhìn thấy Dập Dập, xuống cầu thang tốc độ cũng theo tăng nhanh, cả khuôn mặt mang theo hưng phấn nhè nhẹ, ngay cả lời nói cũng thay đổi được nhẹ nhanh hơn rất nhiều, "Đến đến, cháu tới thật đúng lúc, hai người chúng ta nhanh lên đến chơi một ván, mấy ngày không nhìn thấy Dập Dập, ông a, tay đều ngứa ."
"Ha ha... Đánh cờ không nóng nảy ông nội Trác, cháu tới nơi này là có chuyện muốn nói."
"Có chuyện?" Trác Nhất Phong dừng bước, An Bảo Bối kỳ quái nhìn Dập Dập ngồi trên sô pha.
"Là có chuyện, vốn là hôm nay cháu tới là đến chơi, lại không nghĩ rằng chú Trác thúc thúc nhận điện thoại của dì An."
"Điện thoại của tôi?" An Bảo Bối sờ sờ trên người của mình, mới phát hiện điện thoại di động của mình thế nhưng ở trên bàn trà phòng khách, cô đi từ từ xuống hỏi, "Ai gọi điện thoại tới? Tìm có chuyện gì sao?"
"Tô Nhất Dạ." Trác Văn Dương đáp.
"Tô Nhất Dạ?" An Bảo Bối gãi gãi đầu, "Cô ấy gọi điện thoại đến làm cái gì?"
"Để cho chị đi hẹn hò a?"
"Hẹn hò?!" An Bảo Bối cùng Trác Nhất Phong thiếu chút nữa không có rống ra tiếng.
"Đúng vậy... Cho nên tôi mới nói, hẹn hò liền hẹn hò thôi, có cái gì không tốt?" Dập Dập nhún vai.
"Nhưng mà..." An Bảo Bối nhíu lại lông mày, lời nói còn không có bị nàng nói xong, Trác Nhất Phong ngăn cản ở trước mặt cô nói, "Là muốn hẹn hò với ai?"
"Là người bạn thân của Tô Nhất Dạ." Trác Văn Dương trả lời, "Người đàn ông công tác trong cơ quan chính phủ, nay năm 35 tuổi, chưa lập gia đình, gọi là Vinh Dự."
Trác Nhất Phong nhíu lại lông mày, cảm giác có chút chán ghét, "Lại là một người họ vinh?" Ông đối với dòng họ này, há dừng lại chỉ là một cái cảm thấy hai chữ chán ghét có thể hình dung.
Dập Dập nháy mắt nói, "Ông nội Trác, họ vinh có cái gì không ổn sao?"
Trác Nhất Phong lúng túng một tiếng cười nói, "Không có gì, chỉ là có thằng quỷ đáng ghét cũng họ Vinh."
Chương 34.28: Liền tính xuống nước cũng muốn kéo người
"Thôi, họ tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi." Trác Nhất Phong ngồi trên sô pha hỏi, "Người kia như thế nào?"
"Không biết, bởi vì không phải là bản thân, cho nên sẽ không có nói tỉ mỉ."
Trác Nhất Phong suy nghĩ một chút, hướng tới Trác Văn Dương đưa tay qua, "Đưa điện thoại cho ba, ba đi nói với cô ấy."
"Ba ba..." An Bảo Bối kêu ông, vừa rồi rõ ràng... Trong thư phòng, cô đều có cùng Trác Nhất Phong nói rõ ràng, đời này, ngoại trừ Vinh Ninh ra, cô ai cũng sẽ không cần, nếu như người kia không phải là Vinh Ninh, cô tình nguyện đời này đều cô độc cả đời, tự mình một người sinh sống, "Con có đã nói với ba..."
"Vậy ba cũng có nói qua, hàng hóa so với Tam gia, còn có 3 điều quy ước của chúng ta?"
"..." An Bảo Bối cúi đầu, trầm mặc không nói đứng lên, ông là có nói qua, mà cô... Thế nhưng cũng liền như vậy đáp ứng.
Trác Văn Dương đem di động đưa cho Trác Nhất Phong, Trác Nhất Phong đón qua di động, tìm được thông tin người gọi gần nhất, "Dập Dập, cháu trước ở chỗ này ngây ngốc, ông nội nói chuyện điện thoại xong tiếp qua."
Dập Dập gật đầu nói, "Tốt, ông nội Trác." Dập Dập tựa hồ so với ai khác cười đều muốn vui vẻ.
Trác Nhất Phong cầm di động, tùy tiện vào một cái gian phòng nào đấy dưới lầu, An Bảo Bối ngồi trên sô pha, như có điều suy nghĩ đứng lên, trầm mặc một hồi nói, "Dập Dập, cháu trở về nói cho mẹ của cháu biết, tôi... Tôi sẽ không cùng người cô ấy giới thiệu kia hẹn hò." Cô chán ghét, cũng không nghĩ muốn.
"Dạ..." Dập Dập chuyển đảo mắt nói, "Vì cái gì không tốt a? Vinh Dự Nhị gia gia, mặc dù là người mộc nạp một chút, nhưng là hết sức thông minh, hơn nữa không có ham mê bất lương, bộ dạng vẫn là bộ dáng con người, không thể so cùng những minh tinh kém đẹp trai trong ti vi, dòng dõi lại tốt, cháu thật sự là nghĩ không ra, vì cái gì dì An muốn lãng phí một có hội tốt như vậy."
"Việc này..." An Bảo Bối ngừng một chút nói, "Cháu còn nhỏ, có một số việc cháu căn bản cũng không hiểu, không phải là cái chuyện gì đều là trong tưởng tượng đơn giản như vậy."
"A?" Dập Dập nghiêng đầu tiếp tục truy vấn, "Như vậy đến cùng chuyện gì là cháu không có trong tưởng tượng đơn giản như vậy?"
"Tôi..." An Bảo Bối thế nhưng không biết nên nói cái gì.
"Chẳng lẽ..." Ở An Bảo Bối trong mắt xem đến, Dập Dập đơn thuần chính là to gan suy đoán, " Trong nội tâm của dì An đã sớm có một người khác tồn tại? Thế cho nên ngoại trừ anh ta ra không nghĩ cùng bất luận người đàn ông nào hẹn hò?"
Dập Dập vốn tưởng rằng An Bảo Bối sẽ trước mặt anh phản bác, ai biết cô thế nhưng to gan thừa nhận, "Đúng."
Dập Dập dáng tươi cười cứng ngắc ở trên mặt, khụ khụ... Cái này An Bảo Bối ngay trước mặt Vinh Ninh thời điểm tại sao không nói, hiện tại Vinh Ninh lại không có ở đây... Cô ở trước mặt của anh liền như vậy thừa nhận... Việc này còn có cái gì niềm vui thú nói a? Thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn, anh thế nhưng không biết đến cùng nên như thế nào phản bác mới đúng.
Dập Dập tỉnh táo trong chốc lát, lại mở miệng nói, "Dì An, cháu cảm thấy được việc này liền cùng vừa rồi ông nội Trác nói như vậy, hàng hóa so với Tam gia, không phải ông nội út Vinh Dự của cháu, làm sao mà biết dì... Trong lòng suy nghĩ người kia, trên thế giới này liền không thể không có anh ta? Hơn nữa, gặp mặt một lần, tương thân cận mà thôi, lại không phải là gặp mặt một lần, hai nguời ở trong phòng ăn ăn một bữa cơm, hai nguời liền không thể nhất định kết hôn, dì nói đúng không?"
"Tôi..." An Bảo Bối bị Dập Dập lời nói ngăn chặn miệng, bây giờ đứa bé thật sự là trưởng thành sớm ghê gớm, mở miệng nói ra lời, thế nhưng làm cho cô không cách nào phản bác.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm