Biên tập: lingchen Chỉnh sửa: Tử Quân Nguồn: diendanlequydon.com
Nhận được tin chiến thắng từ bệnh viện do cháu đích tôn Nghiêm Hâm gọi tới, Trịnh Tố Linh mặt không đổi sắc cúp máy, khóe miệng chậm rãi cười.
Cũng may, cũng may đứa nhỏ Quân Nhi này không để bà thất vọng, càng không có phụ tấm lòng Mỹ Hà. Vẫn là Mỹ Hà tốt nhất, lại giải quyết xong một tâm nguyện của bà rồi.
Lần này bày trò cháu mình, vận dụng tất cả quan hệ, thông đồng với bệnh viện, còn tìm tới mấy diễn viên tạm thời làm bác sĩ y tá, mặc dù như vậy hình như có chút quá đáng, nhưng vì kéo dài hương khói, bà không tiếc đánh cuộc tôn nghiêm của mình, chơi một lần với ba đứa cháu trai.
May mắn ông trời ưu ái, mỗi đứa cháu đều như bà tính, tìm được cô gái mình yêu, tạo nên gia đình hạnh phúc viên mãn. Bà cũng vì vậy bảo vệ được tôn nghiêm người đứng đầu Nghiêm thị.
Bước chân không còn nhẹ nhàng như khi còn trẻ, bà không giấu được nụ cười bên môi, chậm rãi đi về phía sân sau đại trạch.
Đã lâu rồi không đến từ đường không tâm sự với bạn già, bà phải nói tin vui này với bạn già mới được ……
Mấy năm sau.
"Ông xã, em cần hai cái diều thủ công, lập tức, lập tức."
Một ngày trước khi kỳ nghỉ đông của bọn nhỏ sắp kết thúc, ánh nắng giữa trưa chiếu vào bàn, bài tập nghỉ đông vẫn chưa xong, nữ chủ nhân hiểu rõ mình không hề khéo tay, hướng về phía phòng ngủ lớn giọng gọi.
Sau khi giọng nói phát ra không tới ba mươi giây, trong phòng ngủ truyền đến tiếng đồ đạc va chạm lách ca lách cách. Sau đó một nam chủ nhân bộ mặt buồn ngủ lảo đảo xuất hiện trước cửa phòng ngủ, mệt mỏi lấy tay chống khung cửa.
"Bà xã, tối hôm qua anh đọc công văn cả đêm không ngủ, diều thủ công không thể tối nay hoặc ngày khác làm sao?" Nam chủ nhân trả lời giọng cầu khẩn.
"Nhưng đó là bài tập nghỉ đông của Dương Dương và Tình Tình, ngày mai khai giảng sẽ phải nộp, bây giờ không làm sẽ không kịp nộp đâu!"
Nữ chủ nhân vô tội nháy mắt mấy cái, giẫm chân làm nũng. "Thiệt là, bài tập của mình thì tự làm, Dương Dương đâu rồi?" Nam chủ nhân vừa nghe xong đã phát cáu, hỏi ngược lại bà xã hành tung của con trai.
"Bà nội dẫn đi nướng thịt rồi, nói ngày nghỉ đông cuối phải đi chơi cho đã."
Bà nội cũng không nói đi chơi đến mấy giờ, nói không chừng con trai về thì trời đã tối rồi. "Hơn nữa trừ Dương Dương phải nộp diều, Tình Tình cũng phải nộp một con." Nữ chủ nhân đem con gái lôi xuống nước.
"Tình Tình cũng có?"
Nam chủ nhân vừa nghe đến tên con gái thì mềm lòng, cam chịu số phận đi về phía bà xã, cầm lên tài liệu trang trí trên bàn, tốc độ vô cùng chậm rãi bắt đầu làm diều, mở miệng như ông già nhắc đi nhắc lại: "Sao lại bảo con gái làm thủ công khó như vậy chứ? Chẳng hiểu trường học này ra sao cả!"
"Ông xã, anh thiên vị nha!"
Nữ chủ nhân liếc xéo người đàn ông, mặc dù hành động anh nhắc đi nhắc lại giống như ông già, nhưng bề ngoài vẫn tuấn tú như năm đó, còn có phần trưởng thành theo thời gian, thêm sức hấp dẫn của người đàn ông thành đạt. "Con trai con gái không phải là đều là con sao, nào có chuyện con trai có thể làm, con gái không thể làm chứ?"
Trong quan niệm của cô, nam nữ ngang hàng như nhau, không có phân biệt giới tính, nhưng rất dễ nhận thấy ông xã cô hoàn toàn không tán thành giọng điệu này.
"Ai bảo con gái lớn lên giống em, anh chính là không nỡ mà ~~" Người đàn ông thở dài, anh đời này nhất định thần phục dưới váy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ này rồi . . . . . .
"Mặc kệ, tóm lại anh cũng phải làm phần của Dương Dương cho xong đó!"
Nữ chủ nhân cắn môi, hung dữ nói. "Không nha! Con trai thì phải huấn luyện mới có thể thành người có năng lực, chờ Dương Dương về thì để con tự làm, anh làm xong của Tình Tình thì đi nghỉ có được không?"
Người đàn ông bày ra bộ mặt đau khổ, bắt đầu cò kè mặc cả với bà xã.
"Không được, anh không thể thiên vị như vậy."
"Nhưng bà xã à, ông xã anh thật sự rất mệt."
"Anh mệt em có thể giúp anh xoa bóp mà, bài tập của bọn nhỏ thì rất quan trọng đó!" Cô dịu dàng nói.
"Thương lượng đi, anh làm của Tình Tình trước được không? Tối nay anh muốn ở cùng em, sau đó lại làm chung với Dương Dương. . . . . ."
"Anh Nhiếp, năm đó là ai lời lẽ hùng hồn, nói nếu như em cần giúp hoặc muốn có người ở bên, chỉ cần hô to một tiếng, mặc kệ người nọ bận rộn thế nào cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt em, thay em giải quyết tất cả mọi chuyện?"
". . . . . . Bà xã, trí nhớ của em vẫn tốt như trước kia nha." Anh chồng cứng họng, nhất thời có cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
Lời nói có thể rất vẹn toàn, rất đẹp, nhưng làm lại không dễ dàng như vậy.
"Dĩ nhiên!" Nữ chủ nhân tự hào khẽ cười.
Anh chồng nhìn cô vợ đã sinh hai đứa nhỏ vẫn duyên dáng, xinh đẹp như trước, thậm chí còn tỏa ra khí chất quyến rũ, cảm thấy rất khoái chí.
"Bà xã."
"Hả?"
"Lại thương lượng được không?"
"Không được, dù sao anh cũng phải làm hai cái!"
"Không phải, anh sẽ làm xong hai cái , nhưng mà. . . . . . ngoài xoa bóp có thể thêm giờ phúc lợi không?"
"Cái gì phúc lợi chứ?"
Nữ chủ nhân má đào ửng hồng, thẹn thùng trợn mắt nhìn ông xã.
"Tắm uyên ương?"
~~~ HẾT CHƯƠNG 13 ~~~
Chỉ còn 1 chương nữa thôi, sẽ được đăng vào tuần sau, Bạn đón đọc nhé!
Ngày tham gia: 05.11.2012, 18:48 Tuổi: 26 Bài viết: 389 Được thanks: 3141 lần Điểm:21.89
Re: [Hiện đại] Ở chung thì có làm sao đâu- Tử Trừng (Hệ liệt Chỉ Yêu Em Thôi 1) - Điểm: 9
『Chương 14』
Sau khi có con, ông xã liền thành “hàng thừa”, bọn họ đã rất lâu rồi chưa “ân ái”, cảm giác có chút ai oán!
"Ưmh. . . . . . Anh làm diều xong trước đi rồi nói." Nữ chủ nhân không có đồng ý cũng không từ chối, xoay người đi về phòng ngủ.
Nam chủ nhân khóe miệng khẽ run, hốc mắt như có như không ẩm ướt, có cảm giác uất ức khi mình bị xem nhẹ.
"Ông xã, em bắt đầu mở nước nóng đó ~~"
Một lúc sau, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra tiếng nói như trẻ con mềm mại đáng yêu của nữ chủ nhân, cặp mắt nam chủ nhân lập tức như hai cây nến sáng rực, lúc đầu không cam tâm tình nguyện làm diều, giờ phút này đang lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng hoàn thành. . . . . .
Lúc tuổi còn trẻ còn ôm chặt suy nghĩ ‘chỉ cần mình thích, không gì là không thể’, chẳng qua là đến khi tình cảm và trách nhiệm hai bên tích lũy không chỉ như đơn giản như khi ở chung thì người ta mới nhìn xa ra, thận trọng suy tính bước tiếp theo.
Vận mệnh nằm trong tay mình, bất kỳ một quyết định nhỏ nhặt nào cũng đủ để thay đổi cuộc sống sau này.
Khi gặp phải thử thách trong tình yêu thì đừng quên mở rộng tầm mắt, suy tư trách nhiệm và nghĩa vụ, chỉ cần hai bên có được nhận thức chung, ở chung thì có làm sao đâu?
Ok! Hi vọng mọi người trong thiên hạ đều gặp được người có tình, hạnh phúc viên mãn, vui vẻ tràn đầy!
~~~ HẾT ~~~
Cám ơn Bạn đã theo dõi truyện trong một thời gian dài, hi vọng Bạn sẽ đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp lại trong các dự án tiếp theo của mình!
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm