Nàng là nữ nhân trời định, hồn phải trở về dị thế trả nợ tình duyên .
Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ tuyệt diệu vô song, kiêu ngạo kiên cường , phong thái bễ nghễ thiên hạ .Một khúc tên Thiên Hạ, một mũi tên kinh người, nàng khéo cười duyên dáng, nàng chỉ điểm giang sơn .
Tin đồn, nữ tử này hiền lương thục đức, tin đồn, nữ tử này hại nước hại dân . Tin đồn, người được nữ tử này sẽ được thiên hạ.
Gả lần đầu làm phi, tân lang vứt bỏ nàng như vứt một đôi giày cũ.
Tái giá làm hậu, tân lang xem nàng như trân bảo .
"Ngươi thật muốn tự tay tặng ta cho hắn?" Nàng tuyệt vọng gầm nhẹ .
"Chỉ một nữ nhân có thể đổi lấy an bình của cả một giang sơn thì có gì không thể?" Hắn không chừa đường lui, nàng buồn bã cười một tiếng. . . .
Hoàng Phủ Hiên, là quân vương trời ban cao cao tại thượng nhưng chỉ chú ý đến mỗi mình nàng .
Khí thế hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, tao nhã lịch sự .
Mới gặp gỡ nàng liền kinh hãi .
Là một hiền quân được vạn dân kính ngưỡng, là chủ tướng mà binh sĩ khâm phục.
Hắn dẫn binh sa trường, dũng cảm xung phong .
Bọn họ là một đôi bích nhân kinh hãi người đời, lại bỏ qua nhiều lần, khi nào mới có thể trở về bên nhau như chim liền cánh?.
Hiên Viên Triệt, là Vương gia được vua phong, tình duyên khát máu buộc thân nàng.
Thâm trầm nội liễm (ẩn dấu ở bên trong) , thành thục chững chạc, giấu giếm tâm cơ .
Mới gặp gỡ nàng, coi là dép cũ .Vì giữ giang sơn, tự tay tặng nàng cho người khác, hối hận thì đã muộn .Gặp lại thì mộng đã mất, chỉ còn ham muốn bất diệt!
Trận phân tranh quyền lợi này, trận chiến đấu tranh giành thiên hạ này, trận so mưu này, rốt cuộc ai mới là người thua?
Thiên hạ phân tranh Minh quốc, Nguyệt quốc, Xích Luyện là ba nước cường thịnh nhất, rất nhiều quốc gia không có danh tiếng gì xung quanh cũng an phận thủ thường, mặc dù Xích Luyện đại vương dã tâm bừng bừng, thường xuyên xâm phạm, nhưng quân vương tuổi trẻ tài cao, cuộc sống của dân chúng cũng còn thoải mái.
Sáng sớm đầu mùa xuân, không khí cực kỳ mát mẻ! Trong phủ Thần tướng Minh triều, đều là cảnh tượng sức sống dồi dào ! Chim hót hoa thơm. Đình đài lầu các, cầu dài nước chảy. Núi giả đường phẳng, rực rỡ muôn màu!
Nhưng đột nhiên một tiếng tức giận gầm thét, đã quấy rầy chim trên cành. "Ta không lấy chồng. . . ." Dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.
Thì ra là! Một đạo thánh chỉ của Thái hậu, liền quyết định số mạng cả đời của cô gái số khổ này!
Lưu Thần tướng cũng lớn tuổi rồi, còn bị một đôi con gái giày vò, hắn giả vờ giận, mặt lạnh, uy hiếp nói: "Chỉ dụ của thái hậu, đây là phúc khí chúng ta tu luyện tám đời, đứa con gái bất hiếu này, dám không nghe sao ?"
"Muốn gả tự cha gả đi , dù sao chuyện không liên quan đến con !" Lưu Quân Dao ái nữ của Thần tướng lơ đãng nói, uy hiếp nàng sao ? Thái hậu thì thế nào? Liên quan gì tới nàng nha!.
Ai! Lưu Thần tướng chỉ có than thở, ba năm trước đây, nữ nhi bệnh nặng một trận xong, tính tình thay đổi, tính khí cũng thay đổi! Hắn già rồi, trông nom không nổi.
Hắn mặt ủ mày ê, tận tình khuyên bảo: "Nữ nhi à , ngươi không muốn gả, chúng ta có thể bị giết cửu tộc!" Lưu Thần tướng cười thần bí, hắn quyết định lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ!
"Này. . . ." Quả nhiên hữu hiệu, Lưu Quân Dao do dự, mặc dù gả cho một người cổ xưa rất thua thiệt, nhưng làm liên lụy tới cha và đại ca, có phải quá bất nhân bất nghĩa rồi hay không?
Lưu thần tướng lại bồi thêm một chút, hấp dẫn nàng: "Cảnh vương gia là một nhân tài, anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc! Tài hoa hơn người. . . . ."
Đáng tiếc nha! Mặc cho cha tận tình khuyên bảo thế nào, ba hoa chích chòe hình dung Cảnh vương gia, Lưu Quân Dao vẫn không động tâm. Đột nhiên toát ra một câu, trong nháy mắt đánh nhiệt tình của Lưu thần tướng tới đáy cốc. "Quản hắn khỉ gió có phải diện mạo so Phan An hay không ta không cần biết , tóm lại là ta không lấy chồng!"
Lưu thần tướng tức giận , mặt trong nháy mắt lạnh đi, quát: "Không lấy chồng cũng phải gả, chẳng lẽ muốn ta nuôi ngươi cả đời?"
"Cha, con nuôi dưỡng người được chưa! Đừng quên, Mộng Thinh lâu buôn bán khá tốt !" Lưu Quân Dao cười cười, có hai phần lúm đồng tiền nhạt nhạt trên hai gò má, rất là đáng yêu! Nàng ôm cánh tay cha, làm nũng, khoe mẽ!
"Ngươi. . . . Ngươi. . . . Thật là tức chết ta rồi." Lưu thần tướng bị nàng làm tức giận đến thở hồng hộc! Ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Một cô nương, nữ công, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, cư nhiên chạy ra mở kỹ viện! Bảo hắn làm sao mà chịu nổi, bảo mặt mũi già nua của hắn đặt chỗ nào nha!
"Được rồi cha, tức giận không thể suy tính được gì!" Lưu Quân Dao đỡ cha nàng ngồi xuống, rót ly trà cho ông ấy. Nhìn nữ nhi giống vợ đã chết, Lưu thần tướng cảm khái ngàn vạn!
Uống một ngụm trà, trong lòng cũng thuận rất nhiều, Lưu thần tướng lo lắng trùng trùng nhìn nữ nhi, nói ra quan hệ lợi hại trong đó: "Nữ nhi, có biết vì sao Thái hậu ra chỉ dụ đó không?"
Lưu Quân Dao tuy hơi bướng bỉnh, nhưng trong lòng tựa như gương sáng, biết rất rõ, nàng cười yếu ớt nói: "Không phải là kiêng kỵ thế lực của chúng ta ở trong triều sao!"
"Nữ nhi rất thông minh! Đây cũng là cha bất đắc dĩ nhất đấy! Cha cũng không hi vọng ngươi gả vào hoàng gia, nhưng cha không thể làm gì khác !"
Nói ra câu này xong , hắn giống như lập tức già đi rất nhiều, là thần tử, cũng người làm cha. Nên làm thế nào cho phải?
"Cha, Con, gả!" Ba chữ nặng như ngàn cân, thế nhưng nàng xuyên qua rồi, thay thế ‘Lưu Quân Dao’ hưởng thụ thân tình, nàng chạy không khỏi sự an bài của số mạng, gả đi cũng không sao. Nàng vẫn tiêu dao! Bởi vì thế gian không có mấy người ngăn được nàng.
"Uất ức nữ nhi!" Tiếng thở dài nồng đậm tràn ngập khắp bên trong nhà, nàng nhìn thấy nước mắt trong suốt ở khóe mắt cha!
Buổi sáng ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, người trong cả phủ Thần tướng đều mặt mày mỉm cười, như gỗ xuân!
Đáng tiếc! Lo lắng lại tràn vào trái tim Lưu Quân Dao, ngày cưới, nàng lại phiền muộn vạn phần!
"Tỷ, nên trang điểm!" Lan nhi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng, “ ai!” Tiếng thở dài nồng đậm khiến mọi người trong phòng hơi bị thương tâm, Lưu Quân Dao lười biếng xoay người, soi gương! Nhắm lại hai tròng mắt.
"Bắt đầu đi!" Lưu Quân Dao nhàn nhạt, tân nương tử? Châm chọc cỡ nào! Nàng căn bản không muốn thấy bộ dáng mình mặc vào áo cưới đỏ thẫm.
Lan nhi bận rộn, quả nhiên khéo tay, không lâu sau, một giai nhân khổ sở động lòng người phục sức màu đỏ chiếu vào trong gương.
Lưu Quân Dao mở ra hai mắt, trong tròng mắt đen che lên một tầng ưu sầu nhàn nhạt, một thân áo đỏ, bay bay như tiên, giống như phượng hoàng khóc máu bay lên trời, nàng tự mình mang mũ phượng, trùm khăn voan đỏ , số mạng cả đời của nàng đã thay đổi.
Cáo biệt phụ thân, mang theo hai nha hoàn, lên đường, làm việc nghĩa không chùn bước!
Nữ nhi của Thần tướng, Vương gia Minh triều, vui kết lương duyên, oanh động không dứt, đưa tới vạn người vây xem. Cùng đi chứng kiến hạnh phúc của bọn họ, cùng đi chứng kiến quá trình chịu nhục của nàng.
"Tỷ, đến Vương phủ rồi!" Tiếng của Lan nhi, Lưu Quân Dao vẫn nghe rõ ràng, nên tới vẫn tới, nếu trốn không được, không bằng hờ hững chống đỡ!
Cỗ kiệu rơi xuống, nhưng cửa lớn vương phủ lại đóng thật chặt, vắng ngắt, thê thê thảm thảm ưu tư! Trái với lạnh nhạt của tân nương tử, tất cả mọi người đều nóng lòng.
Chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, "Chuyện gì xảy ra? Sao vương gia còn chưa ra?" .
Nghe những thanh âm cười nhạo này, trong lòng Lưu Quân Dao buồn cực kỳ, cảm thấy khuất nhục! Nàng khẽ cắn răng, cố nén, nhưng ngón tay cơ hồ đâm vào trong thịt rồi.
Nhưng nàng vẫn cười, dù sao cứ thờ ơ! Về sau mọi chuyện trong cuộc sống của mình, ai cũng không quản được !
Nhưng Lan nhi nhưng không nén đuọc tức giận, nàng thấy tổn thương bởi bất công thay tỷ, mắng: "Vương gia đã xảy ra chuyện gì nha? Một chút lễ nghĩa liêm sỷ cũng không hiểu, tỷ, để Lan nhi đi thu thập hắn!"
"Không cần. Chúng ta trở về thôi!" Lưu Quân Dao xuống kiệu, phất ống tay áo, chuẩn bị đi trở về phủ!
Ai cũng không ngờ tới tân nương tử lại bước ra khỏi kiệu, khiến mọi người ứng phó không kịp! Cảnh vương gia chỉ vì làm nhục nàng thôi, nhưng nếu như chuyện nháo lớn, chỗ hoàng thượng, Thái hậu cũng không tiện giao phó!
Cửa lớn vương phủ mở ra rồi, một nam tử áo trắng đi ra, áo bay bay lỗi lạc, bộ dáng nhân tài, nhưng căn bản không vào được mắt Lưu Quân Dao.
Nàng vén khăn voan đỏ trên đầu, lại đưa tới những tiếng ồ! Thật là đẹp a! Da thịt thắng tuyết, tròng mắt như tinh linh. Tựa như dạ minh châu ở biển sâu, lóe sáng làm cho người ta không dám mơ ước.
Môi son hé mở, hỏi: "Ngài là Cảnh vương gia?"
"Coi như ngươi có chút kiến thức!" Hiên Viên Triệt hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng. Lúc này gió thổi qua, làm cho lòng người rét run !
Lưu Quân Dao rất không khách khí nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt không che giấu miệt thị, nàng nói: "Vương gia mặc đồ tang. Vương Phủ có tang sao?"
"Ngươi. . . . . ." mặt Hiên Viên Triệt đen lại, oán hận nhìn chằm chằm nụ cười phách lối của nàng, hận không thể xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhưng lòng dạ thâm sâu, Hiên Viên Triệt cười nói: "Đúng nha! Vương Phi chưa qua cửa, Bổn vương đã chuẩn bị tốt hôn lễ làm chung với tang lễ, có phải Bổn vương rất chu đáo hay không?"
"Ngươi dám vũ nhục tỷ ta!" Lan nhi thiếu kiên nhẫn, nếu không phải là Lưu Quân Dao ngăn, đoán chừng đã giao thủ với Hiên Viên Triệt.
Lưu Quân Dao giận quá hóa cười, hỏi: "Vậy Vương gia có chuẩn bị cho mình một bộ quan tài không? Vợ chồng song song chôn cất, chẳng phải khiến người đời hâm mộ?"
Rốt cuộc người nào vũ nhục người nào? Ngươi đạo cao một thước, ta ma cao một trượng!
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm