Bởi vì thất tình mà cô nhìn nhầm đại ca xã hội đen một tay che trời thành Ngưu Lang. Cô nói: “Uống rượu với tôi đi!"
Đã có phụ nữ chủ động đưa tới cửa, sao anh lại không muốn? Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông chợt lóe, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Thì ra là xử nữ đấy."
"Không...không được......" Vừa tỉnh rượu cô liền kinh hoàng nhìn người đàn ông tuấn mỹ gian manh đè trên người mình, giờ mới biết, mình đã gây ra họa lớn ngập trời….
★☆★☆★☆
Hai năm sau
Cô đi Nhật Bản du học, bởi vì gia đình túng quẫn nên cô phải làm việc ngoài giờ. Một lần ngoài ý muốn, ở bên trong thang máy, cô tình cờ gặp chủ tịch tập đoàn này, lại có mắt nhưng không tròng coi anh ta như trai lơ ở bộ phận PR: "Anh làm việc ở phòng PR sao?"
Ngô Hiểu Dao à, Ngô Hiểu Dao, hai năm trước em xem tôi là Ngưu Lang; hai năm sau em không chỉ quên mất gương mặt đẹp khiến người và thần ghen tỵ, còn tưởng tôi là trai lơ? Chẳng lẽ Dạ Thiên Ưng tôi - lật tay làm mây úp tay làm mưa thật sự có gương mặt ăn cơm chùa?
"Bảo bối, xem ra chuyện lần trước chúng ta chưa xong, lần này cần tiếp tục!"
Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường, khắc họa một đường cong quyến rũ. "Thiên Ưng, đau em…" Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo. Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường, đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh tiết.
Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế...
Nhìn vẻ mặt kia đau đớn rên rỉ, biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may: "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại, tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường!"
Giọng nói tàn nhẫn phát ra, loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này, một chút ngang ngược, một chút bạo tàn, như một vị vua ở thời cổ đại, không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình.
Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng, nước mắt lăn dài.
Hai mắt anh tối sầm, thân thể nhanh chóng di chuyển, người con gái ở phía bên dưới cũng chỉ mới trải nghiệm lần đầu tiên, làm sao chịu được động tác mạnh mẽ áp chế như thế.
"Ư…" Khóe miệng cô dịu dàng rên, hai tay vòng ra vô thức giữ chặt sống lưng của anh.
Đột nhiên, gương mặt anh trở nên u ám, cơ thể chuyển động nhất thời ngừng lại.
"Hơ… Sao vậy anh?" Cô gái mở to đôi mắt, giật mình nhìn người phía trên: "Anh…"
Anh đứng dậy, nhặt quần áo nằm rải rác dưới đất, âm trầm nói: "Cô có thể biến đi được rồi".
"Trời…" Cô gái sợ đến ngây người, thân thể lõa lồ run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng biến thành trắng bệch.
Sửa sang xong bộ dạng của mình, anh xoay người, gương mặt giống như ác ma phá tan tòa thành rộng lớn, miệng bắt đầu đếm ngược. "3, 2…"
Còn chưa kịp đợi anh đếm tới một, cô gái vội vàng đứng dậy, nén lệ, nhặt hết quần áo dưới đất lên.
Cùng lúc này…
"Ngài Dạ, tới giờ rồi!" Vệ sĩ của anh đẩy cửa đi vào.
Chỉ mới mặc xong một nửa quần áo, cô gái ngượng ngùng, mặt lộ vẻ sợ hãi, không biết làm sao để tránh tầm nhìn của tên vệ sĩ.
"Ừ" Anh liếc mắt nhìn cô gái núp sau lưng mình, khóe miệng nâng lên nụ cười khinh bỉ, từ trong túi áo móc ra chi phiếu mười vạn.
Với bất cứ ai khi lỡ yêu một người thì đôi khi đều phải trải qua cảm giác thất tình. Thất tình dường như là một phần của cuộc sống.
"Uống... uố...ng cạn đi!" Ở trong một không gian của hộp đêm cao cấp, có một cô gái tựa hồ mới mười sáu tuổi, tay cầm ly rượu, ngoài miệng la hét ‘um sùm’, hướng về mọi người cười nói nâng cốc.
Người bạn học nhìn cô phấn khích, gương mặt không vui lắc đầu, ra vẻ khoe khoang hỏi: "Hiểu Dao, cậu thấy chỗ này thế nào?"
Ngô Hiểu Dao búng búng ngón tay cái, khóe miệng nhếch mép, hài lòng gật đầu: "Không tồi, không tồi!"
"Ha ha!" Cô say xỉn cười đến ngây ngô, rồi nhẹ híp mắt, quan sát hai anh "trai bao" bên cạnh. "Haiz!" Sau đó thở dài một cách nặng nề, có lẽ Bích Nghi đã 'nhầm lẫn' tiêu chí chọn lựa đàn ông của mình rồi.
"Sao vậy, Hiểu Dao?"
Biểu hiện không mấy hài lòng hiện rõ trên mặt của Ngô Hiểu Dao: "Thật chán quá, Bích Nghi, cậu đúng là không có mắt nhìn người, hai anh chàng này thì có gì thu hút?"
Lại nói, trước giờ hai vị "trai bao" này đều xếp đầu bảng ở hộp đêm, nếu không phải vì nể mặt mẹ của La Bích Nghi, bọn họ tuyệt đối không tiếp cô khách điên này: "Bích Nghi, bởi vì mẹ em từng là khách quen cũ của bọn anh, không thì đừng hòng bọn anh hầu rượu. Em xem, đã vậy cô ấy còn không ngừng oán trách vẻ đẹp trai của bọn anh?"
Hai người đàn ông bất mãn nói ra nỗi hận trong lòng, La Bích Nghi chỉ biết cười cười xấu hổ, nhỏ nhẹ thì thầm: "Thôi nào, hai anh đừng có nóng giận, chẳng qua vì bạn trai cũ của cô ấy quá đẹp trai, đáng tiếc bắt cá hai tay. Coi như hai anh nể mặt em, đừng chấp nhất cô ấy!"
Sau khi ân cần giải thích, cô xoay người căm hận chu mỏ trút giận cô gái bên cạnh. "Hiểu Dao, tớ vì cậu mà trộm thẻ VIP của mẹ, dẫn cậu đến đây giải sầu, không ngờ cậu còn oán trách ngược lại? Hừ."
Bây giờ Ngô Hiểu Dao đang ở trạng thái lâng lâng, người ngợm say đến bí tỉ, đâu còn bận tâm đến La Bích Nghi!
Nhất thời phát giác được sai lầm của mình, cô vội vàng đứng lên, hướng về phía bạn thân cúi đầu: "Bích Nghi, tớ thật có lỗi!"
Nói xong, cô cười ngu, đang định chuẩn bị ngồi xuống…
Đúng lúc thấy một người đàn ông từ trong phòng VIP đi ra, theo sau là những người có thân hình cường tráng, người dẫn đầu kia không ngừng cuốn hút tầm mắt cô.
"Quá… Quá đẹp trai…" Say mê khen ngợi, cô hít một hơi sâu, lớn tiếng quát: "Cái anh đang đi phía trước, lập tức dừng lại cho tôi!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đã sửa bởi Mưa Thiên Kiều lúc 06.03.2014, 22:25, lần sửa thứ 4.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm