‘Kẽo kẹt –’ một tiếng, một tấm ván gỗ từ mái hiên rơi xuống nền đất, làm dấy lên một tầng khói bụi. Trên tấm ván gỗ kia nổi bật bốn chữ ‘Liễu Diệp sơn trang’ đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Nhìn ra cửa, một đám người đang chậm rãi bước đi trong sân nhà đầy thi thể, mùi máu tanh tưởi xộc lên khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Dẫn đầu chính là một thiếu niên áo lam, tay áo lúc này theo gió phiêu lãng, nhìn kĩ lại, dưới đôi mày kiếm khí phách là đôi mắt đen sáng như trăng rằm, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng như vậy, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, có thể so được với thần tiên!
Lúc này, đôi môi mỏng kia khẽ mở: “Thật sự không còn một người sống sao?” Giọng nói trầm thấp từ tính còn một chút non nớt, một chút lạnh lẽo, lại vô hình khiến người nghe có cảm giác bị áp bách mãnh liệt!
Mà người phía trước hắn thì quỳ xuống, sợ hãi nói: “Thuộc hạ đến chậm, xin môn chủ trách phạt!” Trong giọng nói tất cả đều là ảo não.
Thiếu niên không nói gì, chỉ vòng qua người nọ, mặt không chút biểu cảm nhìn bốn phía, trong gió lạnh càng có vẻ tiêu điều. Nơi này từng là nơi hắn luyện được bộ kiếm pháp đầu tiên, ở đây, hắn đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất.
“Thi thể của người!” Thiếu niên bỗng nhiên xoay người, nghiêm khắc phun ra mấy chữ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Thân hình người quỳ trên mặt đất bỗng run lên, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói cũng run run: “Khi thuộc hạ tìm được thi thể Liễu trang chủ, đã… đã bị phanh thây!”
Thiếu niên vừa nghe, cả người nhất thời lui về sau mấy bước, linh hồn dường như bị đâm một nhát, mày kiếm nhăn chặt một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Mang bản tọa đi!”
Người đang cúi đầu nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy dẫn thiếu niên đi vào góc tối, cuồng phong như quét đi tất cả khói bụi, bóng đen khôn cùng đang lan tràn, khiến cảm giác sợ hãi từ sâu nhất trong lòng người trỗi dậy, thiếu niên không nói lời nào nhìn hai người nằm trên đất, trong đó, nam tử tứ chi đã sớm bị chặt đứt, bây giờ chỉ là đơn giản sắp lại. Hai tay hắn nắm chặt, mười ngón dần dần trắng bệch, môi mỏng khẽ nhếch, nỗi thống khổ đến vô cùng ập đến cả thể xác lẫn tinh thần hắn. Thù này, hắn nhất định phải báo!
Nhìn chằm chằm thi thể hai người, thật lâu không nhúc nhích. Bỗng nhiên, hai mắt thiếu niên phát ra hào quang làm người ta sợ hãi, một tia chớp lóe qua chiếu sáng khuôn mặt hắn. Khuôn mặt trắng bệch không chút máu giờ phút này có vẻ quỷ dị vô cùng. Ánh mắt sắc bén bắn về phía người dang quỳ: “Liễu Nguyệt Phi đâu?”
Người nọ vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nơm nớp lo sợ nói: “Thuộc… thuộc hạ, thuộc hạ xác thực không nhìn thấy Liễu đại tiểu thư.” Trong giọng nói đã có một chút hưng phấn, nhưng vẫn còn mấy phần sợ hãi.
“Oa……” Đột nhiên, một tiếng kêu của trẻ con truyền vào tai mọi người. Thiếu niên như điện giật dừng chân, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Tiếu Hiểu lúc này cảm thấy vô cùng đau đầu, nước M chết tiệt, cư nhiên quăng cho cô một quả bom, trực tiếp dập bay luôn cô. Cũng may cô phúc lớn mạng lớn, đợi cô khỏe lên, nhất định trả lại một quả bom nguyên tử! Khó chịu kêu một tiếng, không ngờ ra khỏi miệng lại là ‘oa’! Sao lại thế này? Giọng nói của cô từ lúc nào trở nên non nớt như vậy?
Ngay lúc này, thiếu niên cũng nhờ tiếng đó mà tìm được Tiếu Hiểu đang trong tã lót, lập tức vui vẻ cúi người ôm lấy Tiếu Hiểu, tựa như ôm lấy trân bảo đánh mất đã lâu.
Tiếu Hiểu nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt cô mở thật to, một đôi mắt xếch xinh đẹp, tóc đen theo gió tung bay, làn da trắng nõn, quả thực so với con gái còn xinh đẹp, yêu nghiệt hơn. Đang muốn vươn tay nhéo khuôn mặt xinh đẹp của mĩ thiếu niên thì lại kinh ngạc phát hiện cô hiện tại toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực, liền nguyền rủa một tiếng, quả bom kia cũng quá mạnh đi!
Thiếu niên nhìn ngọc bội trên người oa nhi, vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, may mắn, ngươi còn sống.
Tiếu Hiểu nhìn tươi cười của thiếu niên, thời gian như dừng lại ở một khắc đó, trời đất phút chốc mất đi ánh sáng, vạn vật so ra đều kém hơn nụ cười này, Tiếu Hiểu không tự giác chảy nước miếng.
Thiếu niên thấy vậy, dịu dàng lau miệng cho cô, quan tâm nói: “Xem ra, ngươi là đói bụng rồi, ta mang ngươi về nhà.” Giọng nói nhẹ nhàng như mây khiến toàn thân Tiếu Hiểu lại càng nhũn ra.
Đúng vậy, cô là đói bụng, bất quá, nhà cô không phải bị thổi bay rồi sao? Giờ còn về nhà gì nữa?
“Liễu Nguyệt Phi, từ nay về sau, ta liền là trời của ngươi, đất của ngươi, bản thân ngươi cứ để ta che chở, sủng ái.” Thiếu niên nhìn chằm chằm oa nhi, đột nhiên nói như hứa hẹn.
Mà Tiếu Hiểu thì trong đầu sửng sốt, hoàn toàn không rõ, Liễu Nguyệt Phi là ai?
“Thứ này, từ giờ trở đi, liền giao cho ngươi.” Thiếu niên từ trong tay áo lấy ra một cái vòng ngọc.
Tiếu Hiểu lúc này cũng là sợ ngây người, nhìn thiếu niên đeo vòng ngọc vào tay cô. Ai có thể nói với cô, tay cô, vì sao có chút xíu như vậy? Nhỏ như tay trẻ con?
Lập tức hoảng sợ kêu lên, không ngờ ra khỏi miệng lại là tiếng khóc!
Bầu trời đêm tĩnh lặng hoàn toàn không một tiếng động, yên tĩnh đến thần kỳ, cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Dưới ánh trăng, có vài bóng dáng đang lén lút hành động. Nhìn xung quanh một mảnh tối đen, trên đầu họ đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng sớm thấp thỏm không yên.
“Lão… Lão đại, chúng ta trở về đi.” Tằng Xuyên ôm chặt kiếm, phát run nhìn chung quanh, hình như bọn họ đã đi không dưới ba vòng trong khu rừng này rồi, xem ra Liễu Diệp sơn trang quả thực quỷ dị như người ngoài vẫn đồn đại.
“Sợ cái gì, đã đến đây rồi!” Dương Đại Trí khinh bỉ nhìn nhìn hai chân run run của Tằng Xuyên, không thèm nghĩ nhiều, liền tiếp tục đi về phía trước. Liễu Diệp sơn trang là một trong hai đại môn phái ở giang hồ, mà Liễu Diệp kiếm pháp lại là giang hồ đệ nhất kiếm pháp, hắn đã sớm mơ đến. Nhưng Liễu Diệp kiếm pháp không truyền cho người ngoài, hắn cũng từng muốn bái nhập Liễu Diệp sơn trang, ai ngờ chưa qua được cửa đầu tiên đã bị đá ra, còn bị một nữ nhân châm chọc là có ý đồ xấu! Giọng điệu như vậy làm sao hắn có thể nuốt trôi chứ?
“Tằng Xuyên, chẳng lẽ ngươi còn sợ một tiểu nữ nhân sao?” Trên mặt Quách Đào có một vết sẹo rất to, khi ánh trăng chiếu xuống lại càng trông dữ tơn như quỷ. Nữ nhân trong mắt hắn chỉ để dùng ấm giường, hắn cũng không tin một nữ nhân chỉ mới mười lăm tuổi sẽ có khả năng gì?
“Nhưng là, Liễu Diệp sơn trang dù sao cũng là một trong tứ đại môn phái, sao có thể để chúng ta trộm được bí tịch võ công dễ dàng như vậy chứ?” Tằng Xuyên hiện tại mắt phải giật không ngừng, trong lòng cũng càng thấp thỏm.
“Liễu Diệp sơn trang sở dĩ lợi hại như vậy, còn không phải ỷ vào có Liễu Diệp kiếm pháp sao? Chúng ta trực tiếp bắt cóc Liễu Nguyệt Phi xem ả có giao ra hay không!” Trong lòng Dương Đại Trí hiện tại chỉ có làm thế nào báo thù Liễu Nguyệt Phi, mặc dù đối phương chỉ là một nữ tử.
“Đúng vậy, nữ nhân cũng chỉ có thể dùng ấm giường!” Quách Đào chẳng hề để ý nói, Liễu Diệp kiếm pháp, hắn hôm nay nhất định phải nắm được trong tay!
Thấy hai người đều nói vậy, sĩ diện của Tằng Xuyên cũng nổi lên, sợ hãi so ra cũng không quan trọng bằng mặt mũi. Nói cũng đúng, một nữ nhân có thể có bao nhiêu năng lực? Nghĩ như vậy, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng đuổi kịp bước chân hai người kia đi về phía trước, ai ngờ vừa đi được mấy bước, trước mắt chợt lóe lên, một cỗ khí lạnh thổi đến bên tai, dọa hắn ngã ngồi xuống đất.
“Ai?”
Quách Đào cùng Dương Đại Trí phía trước nghe vậy cũng quay đầu nhìn Tằng Xuyên ngã xuống, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện có gì khác thường liền nhìn nhau. Xem ra Tằng Xuyên là tự hù dọa bản thân đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi.
Dương Đại Trí khó chịu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước, Quách Đào lơ đãng nói với Tằng Xuyên: “Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa.”
Tằng Xuyên vừa nghe, liền dè dặt cẩn trọng nhìn bốn phía, phát hiện xác thực không có gì khác thường, chẳng lẽ thật là do hắn quá sợ hãi? Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, trong rừng liền vang lêntràng tiếng cười làm người ta sởn gai ốc.
“Ha ha…… Ha ha ha ha……”
Lần này ngay cả Quách Đào cùng Dương Đại Trí cũng nghe được, Tằng Xuyên trực tiếp bị dọa đến nhũn chân đứng không nổi.
“Là ai!” Dương Đại Trí hét lớn một tiếng, nhưng trong giọng nói rõ ràng đã có vẻ lo lắng.
“Ha ha…… Hắc hắc…… Hì hì…… Ha ha……”
Tiếng cười kia khi thì xa, khi thì gần, khiến ba người nghe đến nổi hết da gà. Quách Đào không tự giác rùng mình, mẹ nó, đúng là tà môn mà. Dương Đại Trí lúc này cũng đã có chút run rẩy, lời nói mắc kẹt ở yết hầu không ra được.
Tằng Xuyên trên mặt tái nhợt kêu to,“Quỷ, là quỷ, có quỷ a!” Chân còn mềm nhũn ra lúc trước đột nhiên có lực trở lại, nhanh chóng chạy về phía sau.
“Nha, đừng chạy nha, chơi với ta nha!” Giọng nói giống như trẻ con, ngây thơ vô tội, còn có chứa một chút ủy khuất như là bị ai đoạt lấy đồ chơi, nhưng lọt vào tai ba người lại càng làm dựng tóc gáy.
Tằng Xuyên chạy càng nhanh không dám quay đầu, giống như phía sau chính là ngàn vạn rắn độc.
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ cắt qua không khí, trong phút chốc, thân thể Tằng Xuyên liền cứng ngắc ngã xuống đất, ánh mắt khó tin trợn trắng.
Nhìn những gì vừa xảy ra trước mắt, Quách Đào cùng Dương Đại Trí hít một hơi lạnh, bất an trong lòng nháy mắt dâng cao.
“Hắc hắc, chơi với ta nha.” Giọng nói vẫn ngây ngô, lại tựa như một cây đao kích thích tâm lí, khiến toàn thân hai người run bắn lên. Loại chuyện tốt trăm năm khó gặp này, sao lại để bọn họ chứng kiến vậy?
“Ngươi… Ngươi muốn chúng ta chơi với ngươi như thế nào?” Có vết xe đổ của Tằng Xuyên, Dương Đại Trí cũng không dám manh động, hai mắt hắn không ngừng nhìn bốn phía, sợ đối phương sẽ đột nhiên từ chỗ nào bật ra.
“Đúng, đúng, ngươi nói, ngươi muốn chúng ta chơi cái gì?” Quách Đào dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, đối mặt loại chuyện này cũng biết trước tiên phải bình tĩnh.
“Ha ha, tốt lắm nha, ta đây muốn chơi đá bóng. Chặt bỏ đầu của các ngươi để ta đá đi!” Vừa mới nói xong, bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hai người. Một thân hồng y như lửa, trên đầu vấn hai búi tóc*, làn da mềm mại như lụa, đôi mắt to tròn đen nhánh cùng môi anh đào nho nhỏ, tất cả đều là bộ dáng khả ái, làm người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương.
(R: tựa tựa như thế này
)
Nhưng trong tình cảnh này, Dương Đại Trí cùng Quách Đào đều không có tâm trạng đó, nhìn cô gái vừa nhảy ra trước mắt, bọn họ có cảm giác như vừa bị người gõ vào đầu một cái, cực kì châm chọc. Trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ giận dữ, sợ hãi lúc trước hoàn toàn biến mất không dấu vết, sống hơn ba mươi năm còn bị một nữ nhân vốn chỉ dùng để ấm giường đùa giỡn!
Dương Đại Trí vừa nhìn lại, đây không phải là Liễu Nguyệt Phi từng châm chọc hắn sao! Thù mới hận cũ khiến Dương Đại Trí chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà ‘ỷ lớn hiếp nhỏ’, trực tiếp phi thân một cái, hướng Liễu Nguyệt Phi bay đến.
“Thì ra là ngươi ở đây giả thần giả quỷ, ta muốn giết ngươi!”
Đại đao trong tay giơ lên cao, mắt thấy sắp bổ xuống đầu Liễu Nguyệt Phi thì nàng lắc mình một cái liền biến mất không dấu vết. Dương Đại Trí kinh hãi, vừa chuẩn bị thu tay lại nghe Liễu Nguyệt Phi nói sau lưng hắn “Cẩn thận a!”
Dương Đại Trí theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một quả đấm màu đỏ đặc biệt lớn tiếp xúc thân mật với bản mặt hắn, va chạm cực kì mạnh làm hắn trực tiếp ngã xuống, theo gót Tằng Xuyên.
Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn Dương Đại Trí nằm trên đất, lấy ra một cái khăn lau nắm đấm lớn trong tay, cái này nàng mất cả một ngày mới làm được, không thể để bị bẩn. Ngoài miệng lại lẩm bẩm “Đã nhắc ngươi cẩn thận rồi mà không nghe.”
Ba người giờ chỉ còn lại Quách Đào trợn mắt há hốc mồm chứng kiến hết thảy, tiểu nữ nhân mười lăm tuổi trước mắt chỉ một chốc đã giải quyết xong hai đại nam nhân, thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
Ngay lúc Quách Đào trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng cũng vừa lau xong nắm đấm lớn, nhìn về phía Quách Đào,“Đúng rồi, còn có ngươi a.”Nói xong nở một nụ cười làm hoa cũng phải thẹn thùng, còn lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm